Lảm nhảm

1 nhận xét

Tự nhiên xem phim xong lại đâm ra lẩn thẩn, ngồi nghĩ nọ kia...

Chẳng có bao giờ anh sẽ bỏ lại mọi thứ sau lưng vì mình đâu nhỉ? Anh còn nhiều thứ phải lo nữa mà: gia đình, sự nghiệp nữa... Mình chỉ là một phần nhỏ thôi :)

Liệu chỉ một câu nói "Đừng đi!" có khiến anh dừng lại ở bên mình? Mình không thích sống ở Hà Nội. Tuần lên đó ăn chơi mua sắm một hai ngày, tháng đôi ba lần thì đc, chứ sống ở trên đó mãi mình không thích tẹo nào, nhưng mà...

Đôi lúc tự nghĩ, liệu những thứ mình CÓ THỂ có đc sau này, có đáng khiến mình phải đánh đổi nhiều vậy không nhỉ?

.
.
.

Có những chuyện dù nhỏ nhưng cũng để lại những vết thương rất lớn mà đến giờ mình vẫn không quên được.

Liệu anh có thể bảo vệ, che chở được cho mình và gia đình nhỏ sau này của mình không khi trách nhiệm của anh còn phải lo cho 2 gia đình khác? Mình có thể cố, nhưng ngưỡng của mình như thế nào, mình cũng không chắc được.

Chuyện tình yêu

0 nhận xét

Vừa kết thúc chuyến training 1 tuần trong SG với nhiều cảm xúc hỗn độn, trong đó có lẽ phải kể đến cậu bạn mình gặp trong đêm cuối cùng ở thành phố: Joseph. Joseph là con trai (con riêng của vợ) của bạn thân của sếp bự và cũng là đối tác lớn của công ty (nghe lằng nhằng nhỉ!) nên trong buổi tiệc của cty do sếp Eva mời, bạn ấy cũng đến dự và được giới thiệu cho nhân viên mới là mình. Và nói chung là nhiều sự nó bắt đầu từ đấy.

Mình ấn tượng là bạn ý trông trẻ con, xí xa xí xớn ý :)) Mình giới thiệu tên và nguồn gốc cái tên của mình xong bạn ý bắt đầu chém gió về phim Charmed 8-} Rồi bọn mình vui miệng rủ bạn ý đi karaoke, mặt bạn ý sáng rỡ luôn mà vẫn phải nói :"Để tao xin phép bố tao đã!" Gì chứ thể loại con trai qua 18 tuổi mà hơi tí xin phép thế là mình ko thích rồi, chỉ thông báo thôi thì okie (ko thông báo cũng ko đc, đấy là thể loại vô trách nhiệm với gia đình!) Đến chỗ hát bạn ý tiếp tục buôn dưa với mình đủ thứ trên trời dưới bể và có vẻ như là .. cố tình ngồi sát cạnh mình. Mình còn để ý thấy hình như bạn ý còn định khoác vai mình nữa cơ nhưng chắc nghĩ sao đó lại để tay lên thành ghế chứ ko khoác vai mình nữa (may nhá, để lâu tí nữa là mình nói thẳng mặt luôn đó). Lúc nó đi toilet anh Định nói với mình là "Thủy ơi nó thích em đó, nó vừa bảo với anh thế!".
.
.
.
Lần thứ hai có ng bảo với mình là có ng khác thích mình, và phản ứng của mình vẫn là cười và gật đầu ý bảo em biết rồi =)) trời ơi mình làm gì mà bạn ấy thích mình nhể =)) từ hồi chàng ngỏ lời với mình cách đây 4 năm rưỡi, giờ mới có ng nữa thích mình đó nha =)) cũng có tí ti xúc động :"> Đã thế lúc về bạn ý còn cứ gạ đi chung xe máy với mình nữa chứ, đến lúc nhớ ra ko có mũ BH mới chịu đi taxi về một mình. Đêm thì nhắn tin "Have a good night beautiful eyes" . Chưa kể hôm sau mình ở sân bay bạn ý gọi 2-3 lần liền chỉ để tạm biệt hỏi han mình. Trời ơi cảm giác lâu lâu có ng tán tỉnh cũng vui phết =))

Cơ mà chuyến đi này mình cũng hiểu thêm đc một số thứ. Từ chuyện cái Thúy thằng Hoàng, đến chuyện bạn Joseph cũng khiến mình suy nghĩ nhiều về mình với anh. Cứ thử nghĩ xem, cái Thúy thằng Hoàng yêu nhau sau mình có 1 năm mà cái Thúy đi có 1 tuần, thằng Hoàng sáng sớm trc khi đi làm gọi, đang làm giữa buổi - gọi, nghỉ trưa - gọi, chiều tối - gọi, khuya - gọi. Mà không lần nào dưới 10ph cả đấy nhé. Trong kho đó mình với anh thì sao? "Anh ơi tối nay em đi chơi em ko mang lap về ksan đâu". Thế là hết. Hôm nào cao hứng thì gọi điện buôn dưa một tí, chứ không có chuyện ngày gọi mấy cuộc như thế kia, có hôm còn chẳng sms nào nữa cơ. Mà bọn nó hơi tí lại dỗi nhau, ông Hoàng thì lo lắng thái quá làm mình cũng bị vạ lây, chưa kể - theo lời cái Thúy - còn hay ghen nữa. Hừ! Nào là đi chơi phải có ng đưa đi đón về - trời ơi bọn tui 23-24 tuổi đầu rồi chứ có phải con nít đâu. Ừ thì SG nhiều cướp giật, nhưng đâu cứ phải phụ thuộc ng khác như vậy? Làm mình có xe mà cảm giác như bị bó chân ấy, muốn tự đi khám phá mà có 2 đứa, chẳng lẽ lại cãi nhau. Cái Thúy thì gì cũng ng yêu rồi =.=, nản bà cố! Kiểu này là không có lòng tin vào ng yêu nên mới vậy mà, phụ thuộc thái quá. Chính ra như bọn mình lại thoải mái, tin tưởng nhau là chính, mỗi ng đều có một khoảng trời riêng. Tự do đấy, nhưng lúc nào cũng nghĩ là mình làm thế này liệu có đi quá niềm tin của ng yêu mình không, nên không có gì là đi quá giới hạn cả.
Rồi bạn Joseph nữa, không hiểu sao bạn ý sinh sau mình có 5 ngày, cái Thúy thì bảo bạn ý trông già mà mình cứ có cảm giác bạn ý trẻ con thế nào ấy :)) Chẳng bằng một góc ng yêu mình :> Cho dù lúc bọn mình xa nhau, mình nghĩ linh tinh, tưởng tượng ra đủ thứ này nọ nhưng lúc ở bên anh, những cái đó biến mất hết, chỉ còn lại cảm giác bình yên và tự tin vào chính mình, vào chính tình yêu của 2 đứa thôi. Mà anh có già hơn mình mấy đâu, hơn có 1 năm nửa tháng thôi mà!

Đấy, thế mới bảo là bọn mình yêu nhau là chuẩn nhất quả đất rồi, anh nhỉ? :-* Em yêu anh lắm, cơ mà thi thoảng anh lại tán tỉnh em tí nhé :"> cho em thấy sung sướng một tẹo, hehe :">

Phải lấy người như ai?

0 nhận xét

NHỮNG NGUYÊN TẮC ĐỂ LẤY ĐƯỢC CHỒNG TỐT.

1. Nguyên tắc chung: Ngu thì chết, bệnh tật không tự nhiên sinh ra.

Điều này có nghĩa là đàn ông không "tự dưng xấu". Nhiều bạn lấy làm ngạc nhiên rằng người chồng mình sao trước, và sau khi cưới lại khác đến vậy. Trước kia anh ta dịu dàng, galant, sạch sẽ, còn sau khi cưới anh ta cục cằn, vô học, bẩn thỉu, một sự biến đổi thần kỳ chăng?

Không, cái người đàn ông cục cằn, vô học, bẩn thỉu ấy không tự nhiên sinh ra. Anh ta vẫn ở đó, ở trong cái lớp vỏ dịu dàng sạch sẽ lãng mạn ấy, chỉ có điều bạn không nhận ra thôi. Vì thế, lấy chồng tốt hay chồng xấu không phải là sự may rủi, điều đó phụ thuộc vào chính bạn, và chỉ bạn mà thôi. Bạn chọn đúng, bạn sẽ được hàng tốt, bạn chọn sai, bạn vớ phải hàng dởm. Nếu bạn không biết cách làm "người tiêu dùng thông thái", thì chẳng có gì ngạc nhiên khi bạn bị ngộ độc, bị thương tích, bị ốm đau vì chính thứ hàng tự tay mình mang về.

Nếu bạn mua phải một con cá ươn, thì đó là do số phận, hay do bạn đoảng?

Vâng, xin hãy nhớ nguyên tắc đầu tiên: Bệnh tật không tự nhiên sinh ra, ngu thì (phải) chết.

2. Nguyên tắc 2: Yêu là chọn lựa.

Nguyên tắc này còn được gọi là nguyên tắc: Không tin vào sự lãng mạn nhảm nhí.

Yêu là cái gì? Các bạn nhà văn, nhà thơ từ xưa đến nay đã tô vẽ, thần thánh hóa, huyền bí hóa, ngu xuẩn hóa tình yêu một cách triệt để, nào là yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc blah blah... Tín đồ trung thành nhất của những cái tuyên ngôn hũ nút này tất nhiên là các bạn gái.

Các bạn quên mất hai điều quan trọng.

Thứ nhất, nhà văn nhà thơ là những kẻ thần kinh không bình thường, và nói chung là có cuộc sống không bình thường. Họ nhìn, đánh giá, cảm nhận cuộc sống theo một cách khác chúng ta, và thông thường là cực đoan. Họ không có cuộc sống bình thường chính là vì những suy nghĩ, cảm xúc có phần thái quá, lệch lạc đó. Vì thế trừ phi bạn cũng muốn sống như họ, còn không thì đừng có nghe họ.

Thứ hai, những kẻ hay tuyên truyền cho mấy thứ yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc đó là ai? LÀ ĐÀN ÔNG. Tại sao? Bởi vì những điều đó có lợi cho đàn ông.
Với bản năng truyền giống của mình, đàn ông cần có những người đàn bà ngốc nghếch, dâng hiến, mù quáng... để có thể dễ dàng thực hiện chức năng giống nòi (cái này là do bản năng, ko phải cố tình đâu). Những người phụ nữ thông minh, biết cân bằng cảm xúc và lý trí tất nhiên không có lợi cho việc reo rắc gen khắp nơi, vì thế cần ngu hóa họ, đánh vào cảm xúc của họ, làm lạc lối họ. Cách tốt nhất là mang một thứ vô hình, khó xác định là tình yêu ra để làm công cụ.

Những cô gái bị ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền một cách hoang tưởng về tình yêu này sẽ lao vào tình yêu (và đàn ông) như một con thiêu thân mù quáng. Không nghĩ, và không dám nghĩ, (sợ bị coi là "không biết yêu") đến việc tìm hiểu, đánh giá, nhận xét, cân nhắc về cái người mà nhiều khả năng mình sẽ lấy làm chồng, cái người có ảnh hưởng quyết định đến hạnh phúc cả đời mình. Yêu là không thể lý giải được, yêu là không tính toán, yêu là đi theo tiếng gọi trái tim v.v. Ok tốt thôi, đến lúc bị một thằng chồng vũ phu đánh đập, bị bà mẹ chồng nanh ác chửi bới... thì mang trái tim ra mà đền nhé.

Tóm lại: Yêu là quá trình phát triển cảm xúc, và đặc biệt là sự tìm hiểu, chọn lựa cần thiết đối với người bạn yêu. Lý trí cần cho tình yêu cũng như trái tim vậy. Kẻ nào nói với bạn tình yêu không cần lý trí, ấy là bởi vì kẻ đó chẳng có tí trí óc nào. Còn nếu bạn cũng muốn mình không có trí óc như vậy, thì hãy xem lại nguyên tắc số 1.

 
  • secret garden © 2012 | Designed by Rumah Dijual, in collaboration with Web Hosting , Blogger Templates and WP Themes