NHỮNG NGUYÊN TẮC ĐỂ LẤY ĐƯỢC CHỒNG TỐT.
1. Nguyên tắc chung: Ngu thì chết, bệnh tật không tự nhiên sinh ra.
Điều này có nghĩa là đàn ông không "tự dưng xấu". Nhiều bạn lấy làm ngạc
nhiên rằng người chồng mình sao trước, và sau khi cưới lại khác đến
vậy. Trước kia anh ta dịu dàng, galant, sạch sẽ, còn sau khi cưới anh ta
cục cằn, vô học, bẩn thỉu, một sự biến đổi thần kỳ chăng?
Không, cái người đàn ông cục cằn, vô học, bẩn thỉu ấy không tự nhiên
sinh ra. Anh ta vẫn ở đó, ở trong cái lớp vỏ dịu dàng sạch sẽ lãng mạn
ấy, chỉ có điều bạn không nhận ra thôi. Vì thế, lấy chồng tốt hay chồng
xấu không phải là sự may rủi, điều đó phụ thuộc vào chính bạn, và chỉ
bạn mà thôi. Bạn chọn đúng, bạn sẽ được hàng tốt, bạn chọn sai, bạn vớ
phải hàng dởm. Nếu bạn không biết cách làm "người tiêu dùng thông thái",
thì chẳng có gì ngạc nhiên khi bạn bị ngộ độc, bị thương tích, bị ốm
đau vì chính thứ hàng tự tay mình mang về.
Nếu bạn mua phải một con cá ươn, thì đó là do số phận, hay do bạn đoảng?
Vâng, xin hãy nhớ nguyên tắc đầu tiên: Bệnh tật không tự nhiên sinh ra, ngu thì (phải) chết.
2. Nguyên tắc 2: Yêu là chọn lựa.
Nguyên tắc này còn được gọi là nguyên tắc: Không tin vào sự lãng mạn nhảm nhí.
Yêu là cái gì? Các bạn nhà văn, nhà thơ từ xưa đến nay đã tô vẽ, thần
thánh hóa, huyền bí hóa, ngu xuẩn hóa tình yêu một cách triệt để, nào là
yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới
là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc blah blah... Tín đồ trung
thành nhất của những cái tuyên ngôn hũ nút này tất nhiên là các bạn gái.
Các bạn quên mất hai điều quan trọng.
Thứ nhất, nhà văn nhà thơ là những kẻ thần kinh không bình thường, và
nói chung là có cuộc sống không bình thường. Họ nhìn, đánh giá, cảm nhận
cuộc sống theo một cách khác chúng ta, và thông thường là cực đoan. Họ
không có cuộc sống bình thường chính là vì những suy nghĩ, cảm xúc có
phần thái quá, lệch lạc đó. Vì thế trừ phi bạn cũng muốn sống như họ,
còn không thì đừng có nghe họ.
Thứ hai, những kẻ hay tuyên truyền cho mấy thứ yêu là hy sinh, yêu là
hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao
giờ nói lời hối tiếc đó là ai? LÀ ĐÀN ÔNG. Tại sao? Bởi vì những điều
đó có lợi cho đàn ông.
Với bản năng truyền giống của mình, đàn ông cần có những người đàn bà
ngốc nghếch, dâng hiến, mù quáng... để có thể dễ dàng thực hiện chức
năng giống nòi (cái này là do bản năng, ko phải cố tình đâu). Những
người phụ nữ thông minh, biết cân bằng cảm xúc và lý trí tất nhiên không
có lợi cho việc reo rắc gen khắp nơi, vì thế cần ngu hóa họ, đánh vào
cảm xúc của họ, làm lạc lối họ. Cách tốt nhất là mang một thứ vô hình,
khó xác định là tình yêu ra để làm công cụ.
Những cô gái bị ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền một cách hoang tưởng về
tình yêu này sẽ lao vào tình yêu (và đàn ông) như một con thiêu thân mù
quáng. Không nghĩ, và không dám nghĩ, (sợ bị coi là "không biết yêu")
đến việc tìm hiểu, đánh giá, nhận xét, cân nhắc về cái người mà nhiều
khả năng mình sẽ lấy làm chồng, cái người có ảnh hưởng quyết định đến
hạnh phúc cả đời mình. Yêu là không thể lý giải được, yêu là không tính
toán, yêu là đi theo tiếng gọi trái tim v.v. Ok tốt thôi, đến lúc bị một
thằng chồng vũ phu đánh đập, bị bà mẹ chồng nanh ác chửi bới... thì
mang trái tim ra mà đền nhé.
Tóm lại: Yêu là quá trình phát triển cảm xúc, và đặc biệt là sự tìm
hiểu, chọn lựa cần thiết đối với người bạn yêu. Lý trí cần cho tình yêu
cũng như trái tim vậy. Kẻ nào nói với bạn tình yêu không cần lý trí, ấy
là bởi vì kẻ đó chẳng có tí trí óc nào. Còn nếu bạn cũng muốn mình không
có trí óc như vậy, thì hãy xem lại nguyên tắc số 1.