Showing posts with label Hunnie. Show all posts
Showing posts with label Hunnie. Show all posts

Chuyện linh tinh

0 nhận xét

... tưởng chừng như được hóa giải sau hơn 2 tiếng đồng hồ đàm phán trong tiếng nức nở, tiếng thở dài vẫn còn tồn tại âm ỉ như vỉa than bùn dưới lòng đất sau trận cháy rừng :)

Giờ sao nhỉ? Tóm tắt lại vấn đề một chút đã nhé:

Thứ nhất là vấn đề của chàng. Với chàng, việc nhìn thấy cái bản mặt của mình hàng ngày đã trở nên nhàm chán. Và chàng muốn thay đổi, tìm lại hào hứng xưa. Bằng cách nào? Giảm tần suất xuất hiện trước mặt nhau từ - gần như - 7 ngày/tuần xuống còn 5 ngày/tuần (mình đồ rằng có xuống 0 ngày/tuần với chàng vẫn ô kê!).

Còn mình thì sao? Với mình việc mỗi tối online với chàng đã trở thành thói quen suốt 4 năm qua. Chỉ cần ngồi đó, thi thoảng ngước lên thấy chàng vẫn ngồi đó làm bài, nghe nhạc, chơi đàn... như một kiểu giữ kết nối giữa hai người, dù chẳng nói chuyện gì cũng làm mình thấy yên một chút. Thi thoảng bắt gặp ánh mắt chàng, thấy chàng cười với mình, thơm mình một cái qua webcam thì thấy thật là hạnh phúc.

Giờ thì như thế nào? Sau khi nghe chàng đề đạt nguyện vọng và so sánh với cảm xúc của cá nhân mình, mình tự thấy mình sao giống một đứa đi ăn mày chút tình cảm quá vậy? Chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Mình mong mỏi mỗi khoảnh khắc âu yếm của chàng, còn chàng thì thấy việc nhìn thấy mình hàng ngày không có chút hào hứng, thậm chí nhàm chán. Mà mình có đòi hỏi gì nhiều đâu, mình cũng đâu có dán mắt vào chàng liên tục, chỉ là đôi lúc đang đọc báo hay xem phim thì quay lại nhìn chàng một cái thôi mà.

Nói chung là mình thấy rất buồn, thất vọng và cũng gần như là tuyệt vọng. Cảm giác như chàng đang mong muốn một cuộc sống không có sự hiện diện của mình vậy. Giờ mới có gặp nhau mỗi tối qua màn hình máy tính, không va chạm gì mà chàng đã thấy chán thì sau này khi kết hôn, công việc bận rộn hơn, nhiều thứ phải lo hơn, nhiều va chạm xảy ra thì mình biết giữ sợi dây liên kết giữa hai đứa như thế nào bây giờ? Cứ thử tưởng tượng chàng đi làm cả ngày, gặp mặt khách hàng, xử lý công việc, tầm 7-8h tối mới về đến nhà. Mình thì lúc đó dọn dẹp, cơm nước, con cái, chổng mông lên lo không hết việc. Đến khi hai đứa tưởng như có lúc để nói chuyện thì đã quá mệt cho một ngày làm việc vất vả, lại mỗi đứa ôm một chăn quay vào tường ngủ thì thử hỏi, vợ chồng như vậy sẽ ra sao? Chưa kể mình mà nhiều việc linh tinh quá sẽ rất dễ dẫn đến cáu gắt, cao giọng - điều mà chàng không hề thích và mình luôn cố gắng kiềm chế cơn cáu kỉnh và kiểm soát cao độ nói khi ở gần chàng (một việc tốn cũng kha khá nơ ron của mình khi mà mình nói bình thường không cũng gần như là đang gắt rồi).

Aigoo~~

Hnay bạn ý không biết là không để ý hay không muốn nhìn mặt mình mà từ tối đến giờ mình không bật wc thì cũng chẳng nhắc nhỏm gì cả. Cũng chẳng quan tâm mình no đói ra sao - điều mà bình thường bạn ấy rất hay hỏi do mình đang trong chế độ ép tăng cân. Bạn ấy thực hiện đúng yêu cầu của mình luôn: bật wc cho mình nhìn thấy bạn ấy, còn bạn ấy không cần biết hnay mình ra sao. Mình rất muốn nói với bạn ấy là:

Sáng hnay lúc em ngủ dậy, dù buồn ngủ và hơi mệt vì tối qua ngủ muộn nhưng em vẫn thấy thoải mái vì ít ra đêm qua trong 10ph cuối anh vẫn cười đùa với em. Nhưng đến trưa, khi nỗi nhớ anh càng ngày càng đầy, thôi thúc muốn cầm điện thoại nháy cho anh, nhắn tin cho anh tăng cao thì em lại cảm thấy băn khoăn, phân vân: Không biết bây giờ anh đang làm gì? Liệu gọi cho anh thì có làm phiền anh không? Giờ có nháy anh để anh gọi lại thì em cũng chỉ là muốn nghe giọng anh, muốn nói em nhớ anh thôi chứ cũng chẳng có chuyện gì để kể cho anh cả. Cứ phân vân hoài... Đọc truyện thì lại đọc đúng đoạn tình cảm mùi mẫn nữa, lại càng cảm thấy như tra tấn mình vậy.
Buồn quá nên chiều em quyết định đi lượn BigC lấy tinh thần, tối về ăn cơm cười đùa với cả nhà, rồi hì hụi bóc hạt dẻ ăn đến no kễnh bụng, mong sao lúc gặp anh có thể hào hứng kể cho anh hôm nay em chăm chỉ làm việc như thế nào, xem phim hay ho ra sao, đi bigC ngắm nghía, chọn hàng như thế nào... chuyện đặt tên cho em bé mới sinh, chuyện hạt dẻ thơm bùi... Cuối cùng, anh làm bài. Okie, không vấn đề gì với em cả. Anh không nhắc em bật wc. Anh không nhìn em lấy một lần.

Haizzz...

Thật sự là đến một lúc nào đó mình sẽ phải biến mất thôi...

Lảm nhảm

1 nhận xét

Tự nhiên xem phim xong lại đâm ra lẩn thẩn, ngồi nghĩ nọ kia...

Chẳng có bao giờ anh sẽ bỏ lại mọi thứ sau lưng vì mình đâu nhỉ? Anh còn nhiều thứ phải lo nữa mà: gia đình, sự nghiệp nữa... Mình chỉ là một phần nhỏ thôi :)

Liệu chỉ một câu nói "Đừng đi!" có khiến anh dừng lại ở bên mình? Mình không thích sống ở Hà Nội. Tuần lên đó ăn chơi mua sắm một hai ngày, tháng đôi ba lần thì đc, chứ sống ở trên đó mãi mình không thích tẹo nào, nhưng mà...

Đôi lúc tự nghĩ, liệu những thứ mình CÓ THỂ có đc sau này, có đáng khiến mình phải đánh đổi nhiều vậy không nhỉ?

.
.
.

Có những chuyện dù nhỏ nhưng cũng để lại những vết thương rất lớn mà đến giờ mình vẫn không quên được.

Liệu anh có thể bảo vệ, che chở được cho mình và gia đình nhỏ sau này của mình không khi trách nhiệm của anh còn phải lo cho 2 gia đình khác? Mình có thể cố, nhưng ngưỡng của mình như thế nào, mình cũng không chắc được.

Chuyện tình yêu

0 nhận xét

Vừa kết thúc chuyến training 1 tuần trong SG với nhiều cảm xúc hỗn độn, trong đó có lẽ phải kể đến cậu bạn mình gặp trong đêm cuối cùng ở thành phố: Joseph. Joseph là con trai (con riêng của vợ) của bạn thân của sếp bự và cũng là đối tác lớn của công ty (nghe lằng nhằng nhỉ!) nên trong buổi tiệc của cty do sếp Eva mời, bạn ấy cũng đến dự và được giới thiệu cho nhân viên mới là mình. Và nói chung là nhiều sự nó bắt đầu từ đấy.

Mình ấn tượng là bạn ý trông trẻ con, xí xa xí xớn ý :)) Mình giới thiệu tên và nguồn gốc cái tên của mình xong bạn ý bắt đầu chém gió về phim Charmed 8-} Rồi bọn mình vui miệng rủ bạn ý đi karaoke, mặt bạn ý sáng rỡ luôn mà vẫn phải nói :"Để tao xin phép bố tao đã!" Gì chứ thể loại con trai qua 18 tuổi mà hơi tí xin phép thế là mình ko thích rồi, chỉ thông báo thôi thì okie (ko thông báo cũng ko đc, đấy là thể loại vô trách nhiệm với gia đình!) Đến chỗ hát bạn ý tiếp tục buôn dưa với mình đủ thứ trên trời dưới bể và có vẻ như là .. cố tình ngồi sát cạnh mình. Mình còn để ý thấy hình như bạn ý còn định khoác vai mình nữa cơ nhưng chắc nghĩ sao đó lại để tay lên thành ghế chứ ko khoác vai mình nữa (may nhá, để lâu tí nữa là mình nói thẳng mặt luôn đó). Lúc nó đi toilet anh Định nói với mình là "Thủy ơi nó thích em đó, nó vừa bảo với anh thế!".
.
.
.
Lần thứ hai có ng bảo với mình là có ng khác thích mình, và phản ứng của mình vẫn là cười và gật đầu ý bảo em biết rồi =)) trời ơi mình làm gì mà bạn ấy thích mình nhể =)) từ hồi chàng ngỏ lời với mình cách đây 4 năm rưỡi, giờ mới có ng nữa thích mình đó nha =)) cũng có tí ti xúc động :"> Đã thế lúc về bạn ý còn cứ gạ đi chung xe máy với mình nữa chứ, đến lúc nhớ ra ko có mũ BH mới chịu đi taxi về một mình. Đêm thì nhắn tin "Have a good night beautiful eyes" . Chưa kể hôm sau mình ở sân bay bạn ý gọi 2-3 lần liền chỉ để tạm biệt hỏi han mình. Trời ơi cảm giác lâu lâu có ng tán tỉnh cũng vui phết =))

Cơ mà chuyến đi này mình cũng hiểu thêm đc một số thứ. Từ chuyện cái Thúy thằng Hoàng, đến chuyện bạn Joseph cũng khiến mình suy nghĩ nhiều về mình với anh. Cứ thử nghĩ xem, cái Thúy thằng Hoàng yêu nhau sau mình có 1 năm mà cái Thúy đi có 1 tuần, thằng Hoàng sáng sớm trc khi đi làm gọi, đang làm giữa buổi - gọi, nghỉ trưa - gọi, chiều tối - gọi, khuya - gọi. Mà không lần nào dưới 10ph cả đấy nhé. Trong kho đó mình với anh thì sao? "Anh ơi tối nay em đi chơi em ko mang lap về ksan đâu". Thế là hết. Hôm nào cao hứng thì gọi điện buôn dưa một tí, chứ không có chuyện ngày gọi mấy cuộc như thế kia, có hôm còn chẳng sms nào nữa cơ. Mà bọn nó hơi tí lại dỗi nhau, ông Hoàng thì lo lắng thái quá làm mình cũng bị vạ lây, chưa kể - theo lời cái Thúy - còn hay ghen nữa. Hừ! Nào là đi chơi phải có ng đưa đi đón về - trời ơi bọn tui 23-24 tuổi đầu rồi chứ có phải con nít đâu. Ừ thì SG nhiều cướp giật, nhưng đâu cứ phải phụ thuộc ng khác như vậy? Làm mình có xe mà cảm giác như bị bó chân ấy, muốn tự đi khám phá mà có 2 đứa, chẳng lẽ lại cãi nhau. Cái Thúy thì gì cũng ng yêu rồi =.=, nản bà cố! Kiểu này là không có lòng tin vào ng yêu nên mới vậy mà, phụ thuộc thái quá. Chính ra như bọn mình lại thoải mái, tin tưởng nhau là chính, mỗi ng đều có một khoảng trời riêng. Tự do đấy, nhưng lúc nào cũng nghĩ là mình làm thế này liệu có đi quá niềm tin của ng yêu mình không, nên không có gì là đi quá giới hạn cả.
Rồi bạn Joseph nữa, không hiểu sao bạn ý sinh sau mình có 5 ngày, cái Thúy thì bảo bạn ý trông già mà mình cứ có cảm giác bạn ý trẻ con thế nào ấy :)) Chẳng bằng một góc ng yêu mình :> Cho dù lúc bọn mình xa nhau, mình nghĩ linh tinh, tưởng tượng ra đủ thứ này nọ nhưng lúc ở bên anh, những cái đó biến mất hết, chỉ còn lại cảm giác bình yên và tự tin vào chính mình, vào chính tình yêu của 2 đứa thôi. Mà anh có già hơn mình mấy đâu, hơn có 1 năm nửa tháng thôi mà!

Đấy, thế mới bảo là bọn mình yêu nhau là chuẩn nhất quả đất rồi, anh nhỉ? :-* Em yêu anh lắm, cơ mà thi thoảng anh lại tán tỉnh em tí nhé :"> cho em thấy sung sướng một tẹo, hehe :">

Bánh Triều Châu hay Bánh trung thu ngàn lớp

0 nhận xét

Ngon không ngon không :x :x Nhìn như quả đào hay bông hoa hồng ấy nhỉ :x :x

Photobucket


Bôi bác thêm tí màu mè và zoom gần hơn tí nữa nhé :x

Photobucket


Để làm bánh này chắc phải cảm ơn tình yêu của mình mới được :)) Mấy ngày liên ngồi tự kỷ một mình xem phim lượn web để cho tình yêu làm bài chán ặc cổ ra, tức mình đi làm bánh. Mà làm bánh này không thể không có phẩm màu, tất nhiên là đám phẩm màu tình yêu mua cho ở Singapore rồi :x Đấy nhá, vậy là tình yêu có mặt cả ở trong động cơ và nguyên liệu làm bánh nhé :-*

Nhân bánh này :x Cái này cắt ra lúc bánh đang nóng, vừa mới lấy từ lò ra nên vỏ thì cứng giòn, nhân thì lỏng, chụp xộc xệch cơ mà hôm sau bánh nguội, vỏ mềm hơn nên cắt dễ hơn, và nhân cũng mịn màng đẹp hơn nữa.

Photobucket


Bánh nhân đậu xanh nhuyễn. Mình cho hơi nhiều nước tẹo, thành ra hơi nhão. Đúng ra theo hướng dẫn thì phải cho bột bánh dẻo (bột nếp chín) nhưng mình không có nên cái khó ló cái khôn, ta cho bột gạo tẻ :)) Vẫn đặc hơn đc :x (Sau khi làm xong rồi mới đọc đc là có thể cho bột ngô chứ chẳng ở đâu cho bột gạo tẻ như mình cả =)) ). Thây kệ, thành phẩm bánh của mình vẫn ngon như thường :x

Nhân đậu xanh nhuyễn thì ngọt vừa đủ, nhưng mình thấy vỏ bánh hơi nhạt một tẹo. Chắc lần sau sẽ tăng thêm tí đường và bỏ vào mấy hạt muối cho đậm đà :-?

Nói chung là mình duyệt bánh này rồi đấy :x nhỏ nhỏ xinh xinh nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay :x :x

Sen non

0 nhận xét



Anh à, anh có nhớ cái này không anh? Những đài sen đầy hạt sen non ấy, không biết từ bao giờ em đã ngóng trông nó mỗi khi hè về. Em nhớ những buổi sang nhà anh chơi, mẹ đi chợ mua về cho mấy đứa đài sen, anh, em và Bi ngồi tí tách bóc hạt và đập hạt lép vào trán nhau vui thế! Mùa hè này là mùa hè thứ 2 em không được chơi trò đó với anh và Bi rồi... Nhớ lắm...



Không hiểu sao hạt sen già phải nấu lên mới ăn đc mà hạt sen non này ăn sống lại giòn giòn ngọt ngọt thế nhỉ? Vị bùi bùi nữa chứ. Cái hạt bé xíu à, phải cắn đôi tách tâm sen ra không thì đắng nghét. Năm nay mẹ em mua cho em 5 đài sen, em mới ăn đến cái thứ 2 thôi. Ăn một mình không có anh buôn dưa lê và đập đầu vào hạt lép thấy buồn buồn. Em cho thằng Hoàng ăn thử hai ba hạt, nó chê bóc lâu quá :)) Thì lâu mới là thứ đồ để ăn nhấm nháp, vừa ăn vừa buôn dưa được chứ.

Hè năm sau anh về, anh lại mua đài sen rồi bóc cho em ăn anh nhé :-*

Cẩm tú cầu

0 nhận xét

Người ta gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi cũng chẳng sai cơ. Dạo này truyện thì chán rồi, thêu thùa đan móc thì nhìn đống len sợi không đã thấy nóng, chưa kể mình ko muốn tẩn mẩn toét mắt đếm mũi nữa nên cũng xếp xó. Đi chợ Đổ thấy thiên hạ đang lên cơn sốt hoa voan, ta đây cười khẩy mà rằng chị mày có đủ bộ làm hoa voan ở nhà mà chưa thèm rờ tới, rặt lũ đi sau thời đại :-j Ấy vậy mà, tối hôm qua có đứa lôi đồ nghề ra nghịch 8-} Lại còn search sủng lung tung nữa chứ 8-}rõ là tự vả vào miệng mình x_x


Cơ mà chưa làm thì còn khinh khỉnh, làm rồi mới thấy trò này cũng hay ho phết :)) Làm nhanh đc thành phẩm, nhìn lại lung linh nữa chứ. Sau 2 buổi tối được thành quả ntn đây :x


Purin và cơn "cuồng" ngôn tình TQ

0 nhận xét

Lâu lắm không viết blog, từ ngày tình yêu về đến giờ, thời gian mình dành cho tình yêu nhiều hơn hẳn :)) có bánh trái gì cũng chẳng ảnh ọt gì nữa, gọi thẳng ng đến chén nhanh hơn. Thêm cái nữa là có bánh trái gì cũng chỉ làm những bánh quen tay, được nhiều người yêu thích như su kem, paparoti thôi. Mãi hôm nọ làm đc 2 cốc purin, chén mất 1 cốc, còn 1 cốc lôi ra chụp tạm một phát ảnh trưng lên đây vậy


Purin này thực ra là kem sữa trứng, cho thêm gelatine để tủ lạnh cho đông, khi ăn rót cafe lên trên sẽ tạo vị đắng đắng, ngọt ngọt trong miệng. Kiểu như caramen vậy á. Cơ mà mình thích làm purin hơn caramen vì làm nhanh hơn, bỏ qua được hẳn một công đoạn nướng hoặc hấp cách thủy mất thời gian nữa. Mùi vị cafe cũng hơn hẳn đường thắng caramen :>

Hôm nào đi mua bộ lọ thủy tinh xinh xinh về đựng mới đc. Đựng cốc to quá ,ăn một lần hơi ngấy mà không đẹp nữa. Chẹp.




Dạo này thêm tật thích đọc truyện TQ, mà chỉ đọc trên cty thôi mới nguy hiểm :)) Cả một list truyện dài, tha hồ mà chọn đọc. Đến bây giờ mình thích được những quyển sau, toàn là HE và có phần biến thái =))

- Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn (ty đã mua sách cho :-*)
- Boss đen tối, đừng chạy
- Ông xã là phúc hắc đại nhân (chưa xuất bản sách ở VN)
- Láng giềng hắc ám (chưa xuất bản sách)
- Đấu tranh đến cùng cho tình yêu

Thi thoảng đọc phải những quyển cảnh H không khác gì truyện p.o.r.n cả X_X rùng cả mình, nhất là truyện Đài Loan, hic. Truyện có chừng 10 chap thôi nhưng nếu gộp tất cả cảnh H vào thì chắc cũng phải chiếm đến gần nửa truyện 8-}

Truyện ngôn tình TQ mình thấy rất nhiều chuyện có motip tổng GD lạnh lùng kiêu ngạo + cô nhân viên bình thường, mà rất nhiều tình huống... sao nhỉ... kiểu như là "cưỡng ép nữ chính" đó. Hết cưỡng đi làm, cưỡng lên giường, rồi sai vặt này nọ nọ kia... rất là ghét cái thái độ trọng nam khinh nữ đó >"< Mấy quyển mình thích kia ít nhiều gì nam chính cũng bị nữ chính lừa cho mấy cú, hehe, dù chưa thật đã nhưng thế mới hay :>

(Đang tưởng tượng liệu có lúc nào mình đạp được lên người tên kia như thế không nhỉ? 8->)

Đọc "Nếu biết trăm năm..." và lảm nhảm về chuyện tình yêu

0 nhận xét

Hqua sang Parkson mua sách với chị yến, thế nào lại phát hiện ra còn duy nhất 1 cuốn "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân còn sót lại trên kệ. Vậy là rinh về luôn. Tối về mở sách ra đọc, thực sự thì mình cũng đã biết cuốn này là sách thuộc dạng triết lý cuộc sống, đọc phải có thời gian mà ngẫm, đầu óc phải nhẹ để nghĩ, nhưng không nghĩ là tối qua đọc nó lại thấy đau đầu đến vậy. Mới có đọc qua quýt một vài câu chuyện nhỏ, có những điều tác giả nêu mình thấy đúng, nhưng cũng có những cái với mình không quan trọng lắm :) Chợt nghĩ hay là làm một se-ri bài về "Cảm tác khi đọc "Nếu biết trăm năm là hữu hạn"" nhỉ? 8-> *mơ màng*

(Ảnh web)

14032012

1 nhận xét

Buồn nhể!

Người từ sáng giờ cứ uể oải, chẳng có chút động lực nào để làm việc cả =.= Giờ chỉ có shopping với làm bánh thôi, mà shopping thì hết tiền, mà làm bánh thì không có thời gian :-< Buồn thếeeee

Mình nhớ anh. Thật sự rất rất nhớ :) Buổi tối ngồi nói chuyện, thấy anh ngay trước mắt, tưởng chừng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào khuôn mặt anh mà thực ra xa vời vợi. Những lúc đấy mình chỉ có thể ngồi im lặng nhìn anh từ xa thôi.

Nhớ anh thế, thèm lắm một câu nựng nịu tình cảm của người yêu mà người yêu chẳng hiểu, cứ nhăn nhở cái mặt ra. Không nhăn nhở thì cũng tập trung học bài, mình không dám quấy rầy...

Không biết anh có nhớ mình nhiều như mình nhớ anh không nhỉ? Anh còn nhiều thứ phải quan tâm lắm: bài vở, bạn bè, ăn uống, tập tành... Lúc nào cũng thấy anh bận rộn cả. Mình ở chỗ nào nhỉ?

Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm. Em muốn dụi mặt vào ngực anh mà khóc, mà ăn vạ anh, để em thấy mình bé xíu được anh che chở, vỗ về yêu thương...

Tụ tập

0 nhận xét

Từ hồi chia tay lớp ĐH đến giờ, mình cũng ít gặp lại lũ bạn ấy. Thế là hqua mấy đứa kéo nhau đi ăn ốc, buôn dưa lê cho thỏa "những ngày xa cách" :))

Trời ơi, mới có hơn nửa năm thôi mà khi gặp lại, chủ đề bàn tán nói chuyện của mấy đứa đã quay ngoắt rồi, đỡ không kịp :)) Trước đây đề tài thường là chuyện tình yêu tình báo, shop sủng, bài vở lớp học nọ kia, thế mà bây giờ câu chuyện đã toàn cưới xin, rồi công việc, rồi ... đẻ đái (ặc ặc =)) ) Cả chuyện tiêm phòng các thể loại nữa chứ.

Đấy, nói đến tiêm phòng mới nhớ, mình toàn quên vụ đi tiêm HPV thôi. Thôi giờ search thông tin, tháng sau ta đi tiêm vậy :-<

Tối về thằng Hoàng chiếm mất máy xem đá bóng, thèm buôn dưa kể chuyện với anh kinh khủng mà không nc đc, vừa buồn vừa tủi thân phát khóc. Mãi đến lúc 10 rưỡi, nó xem đá bóng xong mới chịu nhường máy cho mình, mà bên Sing là 11 rưỡi, anh đi ngủ mất tiêu rồi. Thế là sms kêu anh dậy, mếu máo một hồi lại được anh bày trò dỗ :"> Hí hí, bảo sao mình mà buồn khóc thì chỉ thèm đc nc với anh thôi :"> Nói chung là tầm 1 tháng sẽ có 1 hôm em dở người như thế anh ah :"> Anh chịu khó một tí nhé :"> Em yêu anh nhất quả đất :-*

Muffin táo quế

2 nhận xét

Thích mùi quế từ cái lần làm mẻ bánh pudding chuối bị hỏng, thế là lọ mọ đi tìm công thức sử dụng quế :)) Yêu cầu là làm nhanh, dễ ăn, và muffin táo quế đã đc chọn. Thật ra cũng hơi băn khoăn một tẹo khi chọn công thức này vì táo bán ở ngoài toàn táo TQ để cả tháng không vấn đề gì (eo!), mà vào siêu thị mua táo Pháp táo Mĩ thì đắt (mà cũng chưa chắc đã phải hàng Pháp hàng Mĩ thật cơ). Cuối cùng, vì mê mùi quế quá mà tặc lưỡi vào bigC làm 2 quả táo nhỏ (nhỏ mà mất 15k một em đấy ợ, xót ruột quá!), mỗi quả làm đc một mẻ bánh.



Valentine 2012

0 nhận xét

Giờ mới chính thức là Valentine này :x Tối 2 đứa đi ăn ở Texas: Lasagnas và Bolognese với khai vị Ceasar Salad và pumpkin soup kèm bánh mì bơ tỏi. Súp bí ngô ở đây theo cảm nhận của mình là hơi loãng, với cả mình không thích mùi gừng, nó át cả mùi bí đỏ của mình đi =,= Hí hí, hôm qua mặc váy mua từ trước Tết đc tình yêu khen đẹp :x :x Sướng :x Thế mà lúc ng ta khoe còn tần ngần chứ :-"

Chụp được mỗi đĩa lasagnas của mình, mà cũng vẫn phải lựa lựa góc chụp sao cho che đc góc đĩa đã bị xắn mất nữa chứ :)) Các thức khác thì vừa bê ra đã bị xọc thìa xọc dĩa vào rồi, không kịp chụp =((


Ăn xong hai đứa lượn vòng vòng kiếm chỗ uống nước. Ở Tezo thì quen quá rồi, chán rồi dù quán vắng. Ở Space thì mình không khoái lắm. Nói chung mục tiêu là kiếm chỗ mới. Mình chợt nhớ ra quán cafe trên gác ở Intimex Minh Khai nên rủ chàng lên đó. Lên đến nơi thì 2 đứa đi lòng vòng mãi mới tìm đc cầu thang lên trên gác :)) Quán ở ban công tòa nhà, view cũng đc, trang trí ok nên khá đông, mãi mới kiếm đc cái bàn nhỏ xíu còn trống (các chỗ đẹp hết sạch rồi, 2 đứa phải ngồi khuất sau lùm cây, chẳng view đc gì mấy =(( ) Lúc này mới bỏ chocolate crinkle ra nhâm nhi, đc chàng khen ngon :x Hí hí, sướng tiếp tập 2 :x :x


Quán tối nên chụp ảnh ISO cao, ảnh bị hạt quá dù ánh sáng vàng vàng mờ ảo khá đẹp
Nói chung là tối qua, theo lời chồng thì là một buối tối đẹp: đẹp trời, người đẹp (:">) đẹp bụng (ý ông ý là ăn ngon và no đấy mà), đẹp tình :))

Suy nghĩ trong anh

0 nhận xét



Mấy hôm nay lại thích nghe bài này. Mình có cảm tưởng như chính anh hát cho nghe vậy :) Tiếc là thực tế lại không phải vậy. Lâu lắm rồi không đc nghe anh hát cho nghe, nhớ quá :(

Cứ qua thêm một ngày mới biết thế nào là yêu
Một ngày trôi qua vội vã nhưng trong anh rất nhiều điều
Những suy nghĩ trong anh cứ lớn lên từng phút
Cứ lớn theo từng ngày khi anh được ấm áp bên em.

Những suy nghĩ trong anh giờ đang chia làm hai

Một nửa trong anh từng nghĩ chúng ta sẽ bên nhau trọn đời
Nhưng nếu lỡ một ngày em nói lời chia tay
Anh sẽ thế nào đây, anh sống thế nào đây?

Hãy để cho anh được yêu... yêu em trong từng suy nghĩ

Dù là tưởng tượng thôi nhưng anh cũng thấy vui rồi
Đừng nói chi em ơi tình yêu không cần nói
Chỉ cần cảm nhận thôi anh nghĩ cũng đủ rồi.

Nhiều khi anh từng mơ ngồi một mình cười ngẩn ngơ

Chúng ta sẽ được sống trong ngôi nhà đầy trẻ thơ
Có khó không em ơi nếu giấc mơ này xa xôi
Thì anh xin được giữ giấc mơ đó ở trong suy nghĩ anh mà thôi... 


Thời gian gần đây không hiểu sao mình có thể cảm nhận rất rõ tình cảm của anh. Thực sự lúc nào cũng muốn sà vào lòng anh. Chỗ đó ấm áp và bình yên lắm :)

14062011

0 nhận xét

Anh về nhà, em thấy mình cô đơn thêm mấy phần.

Anh đi học xa, dù không được gặp nhau nhiều nhưng buổi trưa anh còn sms hay gọi cho em, cho dù chỉ để hỏi sáng nay em đi học/đi làm có mệt không. Tối đến thì online, chat chit chán chê lại sms rồi gọi điện đêm khuya. Giờ anh ở nhà, em vẫn phải đi làm ngày 8 -9 tiếng, việc gặp mặt nhau vẫn khó không khác gì anh vẫn ở trên HN. Đã vậy lại còn không sms, không onl. Cả buổi tối em cứ lần mần mãi trên mạng dù còn cả mấy chục câu đề cương chưa học, chỉ để đợi lỡ anh onl em còn biết được ngay.

Mai em nghỉ. Ngày kia may ra mới được gặp anh.

Không biết anh có nhớ tẹo nào đến em không nhỉ?

-------

Đi làm cũng gần 1 tháng rồi, việc cũng quen dần. Bi giờ mình thấy mình còn mỗi cái là nhát và hiền quá, hay quên nữa, thi thoảng cứ phải mất gần 1ph ngồi đần ra với đống giấy tờ trước mặt để nhớ ra mình phải làm gì tiếp theo. Làm cũng cảm thấy nhát tay, chỉ sợ bị soi ra lỗi này lỗi nọ (hôm nay mắc lỗi to đùng, may mà mấy sếp mải soi cãi nhau vụ khác nên không phát hiện ra. Không biết mai chị P làm thì có bị soi lại cái lỗi đấy không nữa!)

Mấy hôm nắng, ngại về nhà kinh khủng, nhất là sau hôm CN vừa rồi đi ĐS về thấy rõ tay mình 2 nửa trắng đen rõ rệt. Mà ở cty thì chẳng biết ăn ở đâu. Mấy quán cafe cơm VP thì đông. BigC thì chán chết. Lotteria hay KFC thì đắt lòi ruột. Hôm nay trời nắng + nhiều việc, trưa không về lang thang sang BigC định ăn mà nhìn đồ ăn ở đó không muốn ăn nữa, cắn răng bỏ ra 50k 1 suất cơm KFC mà về mẹ đã kêu ầm lên rồi. Giờ tính sao đây nữa. Nắng còn đỡ, mưa lếch thếch về nhà, ăn bát cơm rồi lại lếch thếch đi, ướt nhẹp, bẩn thỉu thì còn ghê nữa. Mà mưa thì khỏi BigC đi, chỉ có tầng 4 Parkson thôi (lại tiền!)

Sao cứ lúc hết tiền lại muốn mua nhiều thứ thế nhỉ? Một chiếc lắc tay mới? Một lọ kem chống nắng? Một cái túi xách? Hay bộ quần áo mới? Tất cả phải đợi 1 tuần nữa!

---------

16 thi 3 môn cơ sở mà đến giờ mình mới lơ mơ 1 môn. Đang tính làm phao. Không biết có nên không nhỉ?
Học không vào đc vì nhiều lý do: mệt, buồn ngủ (điều tất nhiên sau một ngày vật vã ở cty), lần mần trên mạng, và hơn hết là... nhìn tờ đề cương như nhìn bức vách!!!

Oài, nản quá đi thôi!

Cảm giác lạ

0 nhận xét

Nghe bài hát này và đọc lại các bức thư anh gửi, để rồi mỉm cười. Hạnh phúc đôi khi chỉ là nghe người mình yêu thú nhận chuyện của "ngày xưa" :)

Hình như cậu con trai nào ở tuổi teen khi thích một ai đó, đều như thế này nhỉ?



 
Từ ngày gặp em cảm giác trong anh rất lạ.
Chẳng hiểu vì sao anh vẫn hay đi sớm về muộn.
Để làm chi để được nhìn em trong nắng sớm.
Để được nhìn em bước trên đường, dù biết đó chỉ là đơn phương.
Từ ngày gặp em, anh bỗng thay đổi hơn nhiều.
Thường hay soi gương đứng ngắm mỗi khi ra đường.
Để làm chi, chỉ mong đươc em để ý, gọi tên mỗi khi em buồn vậy là anh đã thấy vui.
Có những cảm giác đôi khi rất lạ kỳ.
Thèm được gặp em, để nói anh nhớ em nhiều.
Thèm được nhìn em để thấy em thay đổi mỗi ngày.
Thế nhưng sao mỗi khi gặp em
Trái tim anh dường như bối dối.
Lòng anh sao cứ e ngại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Lời nói yêu thương.

20042011

0 nhận xét

Sắp lấy được học bổng rồi \:D/ Học bổng đc 1tr8, trả nợ tiền mua máy ảnh hết 1tr5, mua váy hết 100k còn lại đúng 200k =(( mà có bao nhiêu là thứ muốn mua: ô mai này, len sợi này, bánh ga tô này, rồi khao anh, khao bạn bè... Tiền ơi!!! =((

Đen sắp đẻ rồi ^^ Bụng nàng giờ to tướng, đi 3 bước lại ệnh cái mông xuống đất :)) Mà khảnh ăn lắm nhớ, ăn toàn cá tanh ngòm ~.~ Cá kho cá rán thơm lừng thì nàng chê, chỉ liếm láp 1 tí thôi, ấy thế mà cho nàng đầu tôm hoặc cá chỉ đun với tí nước lã xem, có mà ăn như nhợn ý 8-} Mình chần chừ mãi không tắm cho nàng ấy. Hôm thì mình bận, hôm thì không có nước nóng, thành ra bi giờ trời lại lành lạnh, rồi nàng sắp đẻ nữa. Chẹp!

Hôm qua thằng Hoàng còn lỡ tay, hay cố tình cũng không biết, dội nước sôi vào lưng con Trắng. Khổ thân thằng cu, kêu ré lên rồi chạy mất, ra sau nhà ngồi liếm :( Nhất định không cho mình chạm vào người nữa chứ :( Hôm nay xem thì thằng cu bị mất 1 tí lông, da đỏ lựng, mình lỡ tay chạm vào chỗ đó mà nó giãy ra ngay lập tức. Hic!

Hôm nay mới kỷ niệm ngày yêu nhau :"> Chàng về mua cho mình gói ô mai làm quà :x :x Mình định mua 1 cái bánh gato nhỏ nhỏ nữa nhưng ko đủ xiền [=(( ai biểu nó tăng giá dã man quá, từ 50k lên tận 90k, hic] nên đành mua 3 miếng bánh nhỏ ăn cho đỡ thèm. Trời ơi mình yêu chồng mình thiệt đó mà :"> Chàng phụ mình nấu bếp dọn nhà, chém gió với thằng em mình...Muah!:-*

Đấy, post rồi mà còn phải edit về cái của nợ này =.= Mình đến là nản với cái của nợ EUROMED kia =.=" tìm tài liệu thì toét cả mắt, cả Anh cả Việt đều không có. Đọc thì nhiều từ chuyên ngành + câu cú của nó phức tạp đến phát sợ. Mình thề, đem cái này cho cái Vy aka Choni nó đòi tiền trăm tiền triệu là cái chắc =.= Ts. Mà nào mình không thích thì bỏ đc đâu, còn cái gọi là "thể diện" của mm để nói này nói nọ nữa chứ. Óa óa :(( Mệt!

09042011

0 nhận xét

Ghét cái cảm giác này!
Cảm giác khi biết anh ở đây mà không được nhìn thấy anh sao mà tồi tệ đến thế nhỉ? Lịch trình của anh gần như kín hết, không còn chỗ cho mình xen vào. Thật là... :-<

Muốn khóc thật to. Muốn đập phá.

Buồn.
Giận.
Tủi thân.
Lo sợ.

What the hell is giong on with me???

Thư tình Valentine 2009 :x

0 nhận xét

Vừa tìm thấy cái này ở HPVN :x :-*
Gửi nàng công chúa nhỏ của anh…

Đôi khi anh ngồi và nhìn lại con đường mình đã đi qua, nhìn lại những hình ảnh mọi người lướt qua trong kí ức, và anh đôi lúc anh nhận ra là mình thật cô độc. Anh đã lắng nghe tâm sự của rất nhiều người, đã cùng họ giải quyết những tâm sự đó, nhưng lại chẳng có ai mà anh có thể chia sẻ cả em ạ. Nực cười thật đấy, nhưng cũng đúng thôi, ai cũng có việc riêng, cũng có nỗi đau của riêng mình và hạnh phúc của riêng mình. Hãy để họ giải quyết chuyện của họ đã…Cũng như lúc này đây, anh muốn tâm sự với một ai đó, nhưng chẳng thể tâm sự được, vì chẳng có ai anh có thể tâm sự. Người duy nhất anh có thể tâm sự thì anh chẳng thể nào tâm sự với người đó ngày hôm nay. Vì ngày hôm nay là ngày Valentine và người đó là em, người con gái anh yêu.

Em có nhớ ngày anh và em gặp nhau lần đầu tiên là ngày hôm nào không? Anh cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ nhớ là anh đã là người bạn thân của em suốt nhiều năm qua, là “người ba yêu quý của con”. Em biết là anh đã thích em từ giữa năm lớp 10…em cũng đã từ chối anh và anh lại là một người bạn thân của em, một người ba luôn ở bên em những lúc em cần. Hai đứa như hình với bóng, cùng đi chơi, cùng buôn chuyện, và cùng nhau chat qua những mảnh giấy ở lớp học thêm Hóa ^^. Chẳng học hành gì cả mà chỉ lo chat thôi. Tệ thế đấy, thế nhưng hai đứa vẫn học khá môn Hóa, thế mới lạ chứ. Anh em mình cũng khá thông mình mà em nhỉ? Thực ra là anh không có tốt đẹp như em nghĩ đâu. Anh muốn làm bạn thân em rồi từ từ tiếp cận đấy. Gian xảo không? Nhưng mà thực tâm anh vẫn luôn coi em là một cô con gái rượu, hay làm nũng ba và được ba yêu quý. Anh vẫn đi giảng hòa cho em với thằng bạn thân. Chẳng biết sao anh lại làm thế nữa? Nhưng khi nhìn thấy em cười, anh chỉ biết đó là lúc anh thấy thật hạnh phúc…

Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã hết những năm cấp 3 đầy những kỉ niệm vui buồn, và anh xa em đi học đại học. Ngày chia tay anh đã lai em đi lung tung khắp nơi, mồ hôi đầm đìa nhưng anh không thấy mệt, vẫn đạp xe như gió, lai em đi giữa ngày trưa hè nóng bức. Gió thổi ù ù bên tai, vẫn thấy em cười pha chút hoảng sợ khi anh phóng nhanh qua cái ổ gà. Anh thấy lúc đó mình vừa vui vừa đau. Vui vì em đang cười thật vui vẻ, nhưng buồn…vì sau ngày hôm ấy, sẽ chẳng còn mấy khi gặp lại em nữa rồi… Anh và em đã chia tay nhau như 2 người bạn như vậy đấy. Và anh lên Hà Nội học, lao đầu vào công việc và học hành để quên đi nỗi nhớ thường trực. Và đến một ngày thật lạ…

Nếu có một ngày nào đó người ta không chửi bới việc đoán bệnh nhầm của bệnh viện thì đó là ngày mà anh biết mình bị đoán bệnh nhầm. Cũng nhờ đoán bệnh nhầm mà anh mới biết được tình yêu của em gửi gắm trong bài thơ em viết, nhờ nó mà anh biết em yêu anh nhiều đến thế nào. Và lời tỏ tình đã được viết ra trong một buổi tối hai đứa ngồi chat với nhau. Ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời anh vì anh đã tìm được một nửa của mình, đó chính là em, người con gái anh yêu. Những tình cảm tưởng như đã tàn lụi chợt bừng lên khao khát, và anh biết, anh yêu em rất nhiều…

Và chúng mình đã yêu nhau như thế em nhỉ? Những ước mơ về một tương lai hạnh phúc. Khi anh cùng em ngồi trong một túp lều cắm trại bên cạnh bờ biền ngắm trăng lên và anh cầu hôn em…”Anh sẽ lấy ở trên trời một vì sao thật sáng cho em, để đeo lên ngón tay của em và ngôi sao đó sẽ gắn kết chúng ta mãi mãi”…Rồi những ước mơ về một mái ấm nhỏ trên thảo nguyên, khi em ngồi đan áo và anh thì ngồi chơi cùng hai đứa con nhỏ của chúng mình…Tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng nhưng vẫn mãnh liệt.

Anh cảm nhận được hơi ấm của tình yêu len lỏi qua môi anh khi anh trao em nụ hôn đầu. Anh cảm nhận được sự bình yên khi ôm em trong vòng tay, ôm thật chặt để em biết anh yêu em đến thế nào. Anh cảm thấy mình lớn hơn rất nhiều khi biết lo cho tương lai sau này của hai đứa. Em đã cho anh rất nhiều thứ, nhưng quý trọng hơn cả, ấm áp hơn cả và đẹp đẽ hơn cả là tình yêu của em dành cho anh.

Anh giờ lại hơi tiếc thời cấp 3 khi xưa. Nếu khi xưa chúng mình có nhiều thời gian bên nhau đến thế thì hai đứa lại chẳng yêu nhau…Đến giờ khi tình yêu bừng lên trong con tim hai đứa, để anh và em cùng nhung nhớ về nhau hàng đêm thì lại chẳng thể ở bên nhau thường xuyên. Nhưng anh cũng không tiếc nhiều lắm đâu em ạ. Vì nếu chẳng xa em, anh sẽ chẳng bao giờ biết em yêu anh đến thế. Nếu chẳng xa em, anh cũng không biết là mình có tỏ tình nổi không nữa. Nếu chẳng xa em, có lẽ những phút gặp nhau sẽ chẳng nồng cháy yêu thương thì sao? Nếu như chẳng xa em, có lẽ anh cũng chẳng tập chơi ghita để cho quên đi nỗi nhớ, và giờ thì để chơi những bản tình ca từ tận trái tim cho em nghe… Nhờ đi xa mà anh cũng đã trưởng thành hơn em ạ. Và anh cũng chín chắn hơn khi nói lời yêu em. Không phải là tình cảm bồng bột thoáng qua, đó là niềm khao khát đã bao lâu nay dồn nén, là những lúc thử thách bằng cả thời gian không gian…Và khi anh nói anh yêu em…tim anh đã tự khắc lên chính nó một bóng hình chẳng bao giờ nhạt phai và thay đổi, đó là hình ảnh một cô gái luôn nhỏ bé so với anh, luôn trẻ con hơn anh, và luôn yêu anh nhiều cũng như anh yêu cô ấy em ạ.

11 bông hồng anh tặng em…

“1 giây anh yêu em, 1 phút anh yêu em, 1 giờ anh yêu em, 1 ngày anh yêu em, 1 tháng anh yêu em, 1 năm anh yêu em, 1 đời yêu em và anh chỉ yêu 1 mình em mà thôi”… Anh luôn tự hào rằng mình là một người quý trọng sự thủy chung. Sau này, dù có đi xa hơn chăng nữa, thì anh cũng sẽ quay về với em, để lại được ôm em vào lòng, để được hôn em một nụ hôn thật đắm đuối. Anh hứa với em đấy, em hãy vững vàng lên nhé. Anh yêu em rất nhiều…

“Em là một cô gái sáng nắng chiều mưa, giữa trưa có bão”, “Em có nhiều tật xấu lắm”, “Em không tốt như anh nghĩ đâu”… Con người ta có ai hoàn mĩ đâu em nhỉ? Em cũng phải có điểm chưa tốt thì anh mới là một nửa của em được chứ. Điều làm em đẹp hơn cả, tốt hơn cả những người con gái khác là em yêu anh rất nhiều và bọn mình luôn cùng cố gắng vun đắp cho tình yêu đó, phải không em? Với anh, em luôn là một người con gái tuyệt vời nhất. Ai dám bảo anh mù quáng trong tình yêu? Vì điều đó đúng mà chứ có phải sai đâu ha. Anh yêu em…

Valentine này anh chẳng ở bên em. Anh biết em buồn và anh cũng buồn lắm lắm. Nhưng em ơi, hãy tin anh em nhé. Anh luôn yêu em bằng cả trái tim này. Với anh, ngày nào cũng là ngày valentine cả. Với anh, ngày nào em cũng tặng anh một món quà thật ý nghĩa…và anh cũng luôn tặng em tình yêu cháy bỏng của mình. Và em này, anh nhớ em lắm…Anh yêu em, công chủa nhỏ của anh ạ… Lúc anh bắt đầu viết bức thư này lòng anh đang dậy sóng, và khi bức thư này kết thúc, một lần nữa em lại làm lòng anh phẳng lặng trở lại...yên bình...

Anh yêu em mãi mãi, dù thế nào đi chăng nữa…Hãy là vợ của anh nhé…

Người bạn, người ba, người yêu của em

Băng Tâm

...

0 nhận xét

Bố ơi anh ấy và con khổ lắm rồi!

Con gầy, nhỏ, bố sợ anh lấy con về ko sinh đc con, rồi đứa trẻ ốm yếu này nọ... Cái này thì con đồng ý. Con cũng đang cố gắng từng ngày đây.

Con với anh không hợp tuổi, hợp mệnh. Con biết điều đó. Nhưng đâu phải chúng con khắc nhau hoàn toàn. Hơn 3 năm trời yêu nhau, tất nhiên cũng có lúc bọn con giận dỗi này nọ, nhưng chưa bao giờ quá 24h cả. Cũng có chuyện nọ chuyện kia, nhưng con thấy chúng con hợp nhau, hiểu đc nhau, biết cảm thông chia sẻ cho nhau. Thế cũng không đc hả bố?

Bố con chỉ là nhân viên bảo vệ. Bố là PGS, TS, Viện trưởng. Nhưng con tự hào về gia đình con luôn hòa thuận, đùm bọc nhau. Dù nhà nội con đông anh chị em, lại ít học nhưng tình cảm lại không hề ít. Còn nhà ngoại con thì cũng khá giả, cũng ông nọ bà kia chứ đâu có tệ. Còn gia đình bố thì sao? Bố học cao nhưng cũng đâu lo đc cho 2 chị vẹn toàn để bây giờ chính bố mẹ phải khổ? Bố học cao, mọi việc gia đình dồn lên vai mẹ để giờ mẹ bệnh nhiều đến vậy, lại vẫn phải chăm con chăm cháu hàng ngày. Liệu như thế có đáng không?

Bọn con yêu nhau đc hơn 3 năm rồi. Con cũng không ít lần đến nhà chơi, ăn cơm, trò chuyện. Tại sao đến giờ bố lại đùng đùng phản đối bọn con? Với cả, chúng con nào đã định cưới ngay đâu. Đời còn dài, thời gian còn nhiều, có nhiều thứ có thể thay đổi lắm chứ. Sao bố lại chọn ngay lúc anh đang phải vắt óc làm luận văn, con è cổ ôn thi tốt nghiệp ntn để mà phản đối, để mà nói?

Chị cả thuyết phục con từ bỏ. Chị nêu đủ các chuyện, nào là chuyện bố phản đối dữ như thế nào, đến chuyện vẽ ra cho con một tương lai vô cùng vất vả, khó khăn khi cứ nhất quyết yêu và lấy anh. Nhưng nếu con sợ, thì con đã chẳng nhận lời yêu anh khi anh đang cầm trong tay chẩn đoán u não của bác sĩ cùng với những cơn đau đầu chóng mặt đến bất thình lình. Nếu con sợ, con cũng sẽ chẳng cùng anh đi qua được quãng thời gian trên khi lòng hiểu rõ làm dâu trưởng của một gia đình, dòng họ gia trưởng như gia đình mình khó khăn, vất vả như thế nào.

Con đọc nhiều những câu chuyện tình yêu bị gia đình cấm đoán. Mỗi câu chuyện là mỗi hoàn cảnh khác nhau, kết thúc khác nhau. Tại sao cha mẹ cứ muốn làm khổ sở thế nhỉ? Con rồi sau này cũng sẽ làm mẹ, rồi làm mẹ chồng hay mẹ vợ, con nghĩ rằng, chuyện tình cảm của con mình mỗi thời mỗi khác. Ngay như bây giờ, với em trai con, khi nó dẫn người yêu về ra mắt, con cũng chỉ muốn đảm bảo rằng cô bé đó có thể chăm sóc đc cho em trai con và bố mẹ con được chu toàn. Nhưng không phải bằng cách cấm đoán chúng. Dù bố mẹ có đúng, nhưng con nghĩ, khi cấm đoán con cái yêu nhau, vô hình chung chính bố mẹ đã tạo ra vết nứt trong tình cảm gia đình, khiến tình cảm của đứa con với bố mẹ cũng phần nào suy giảm. Mà điều đó lại không tốt tí nào cả!

Bố mẹ đã vẽ đường cho anh ấy đi suốt cả cuộc đời ngay khi anh vừa được sinh ra, đã làm mọi điều khiến anh ấy đạt được những mục đích mà bố mẹ đề ra. Xin bố mẹ hãy một lần để cho anh ấy tự quyết định chuyện tình cảm của mình. Con không muốn vì chuyện này mà tình cảm giữa bố và anh ấy bị rạn nứt, cũng không muốn vì chuyện này lại khiến anh ấy không muốn về nhà với mẹ. Nhưng con lại càng không muốn buông tay khỏi anh ấy, khỏi 3 năm kỷ niệm, khỏi những niềm tin, tình yêu chúng con đã trao cho nhau.

Lắm khi con muốn sang thăm mẹ, chơi với các cháu mà cũng ngại ngần khi nghĩ đến bố...


------
Cảm ơn lắm tình yêu của em! Cám ơn anh đã luôn vững vàng bên em, đã yêu thương em nhiều đến vậy. Bọn mình cùng cố gắng hết sức, anh nha :-*

8/3

0 nhận xét

Hôm nay mùng tám tháng ba,
Người yêu không có, ta đi ăn quà.

=))

Vầng, đúng sự thực là hôm nay là 8/3, đúng là em "không có" người yêu, và em đã đi ăn quà :"> 3 h chiều tụ tập ở Akiko, 3 đứa chén hết 4 chiếc pizza, 4 cốc kem. Mà thật ra cũng chẳng phải 3 đứa, có thêm bạn Hiếu từ HN xuốgn, ở HP 30ph rồi lại lên xe về HN 8-} với mục đích là về đưa quà cho người yêu! (Đấy, người ta yêu năm bảy núi cũng trèo thì phải như thế chứ lị!)

Lúc mới đến, mặt nàng Julie buồn như mất sổ gạo. Ng thì đơ đơ, lốp xe thì non. Ấy thế mà vừa nghe nói ny đang đợi ở bến xe một cái là mặt tươi hơn hớn ngay ;)) Trộm nghĩ, nó mới yêu đc nửa năm rồi thì còn thế, chứ ta đây, quen rồi, không có hắn đời vưỡn tươi hơn hớn =)) (hehe, tình êu của em đọc đến đây đừng giận nhớ :-* :"> ). Một lúc sau nàng về, tay xách theo con mèo bông to vật, mặt ngu ngu (mặt mèo, ko phải mặt nàng ý!), bảo: "Lại lên xe về HN luôn rồi!". Mình với Ashley há mồm ra nhìn con mèo còn chưa kịp ngậm lại thì nàng cười chỉ ra cửa và... một người đen thù lù đi vào với 2 chân dính vào với nhau, tay đưa lên vẫy nhẹ vô cùng e thẹn!!! Ối giời ơi!!! Bạn ý ngồi xuống ghế chưa kịp nóng chỗ thì lại đứng dậy, lại líu ríu đi tìm... WC =)) =)) Ặc ặc =)) trăm phần trăm là mót lắm rồi nên mới có cái kiểu đi vl như thế =)) Mình vô cùng ấn tượng với cách ăn nói nhẹ nhàng của bạn ý (khác hẳn với ông Ba bớp nhà mình!), cộng thêm với cái mặt bạn ấy ko khác gì mặt con mèo bông =)) Thành thật xin lỗi bạn Thỏ và bạn Hiếu rằng thì là tớ viết cho cả ny tớ đọc nữa nên có gì mạo phạm các bạn bỏ quá cho!

Julie vs Hiếu
 30ph sau thấy 2 bạn nhấm nháy, tưởng 2 anh chị định đi riêng 1 tí rồi về thì hóa ra là đi về luôn. Trong lúc bạn Julie vắng nhà, hai bạn Paige và Ashley đã "dày vò" con mèo của bạn ấy với đủ các thể loại pose ảnh:


Tối đi học IELTS được 1 anh học cùng cho một cái ôtô đồ chơi TOMICA màu trắng xinh xinh :x Thế là mùng 8/3 năm nay mình nhận được 2 món quà của 1 ng mà mình ko nhớ tên (:"> sr anh ... rất nhiều) và 0 món quà từ ny mình b-(

 
  • secret garden © 2012 | Designed by Rumah Dijual, in collaboration with Web Hosting , Blogger Templates and WP Themes