...

Bố ơi anh ấy và con khổ lắm rồi!

Con gầy, nhỏ, bố sợ anh lấy con về ko sinh đc con, rồi đứa trẻ ốm yếu này nọ... Cái này thì con đồng ý. Con cũng đang cố gắng từng ngày đây.

Con với anh không hợp tuổi, hợp mệnh. Con biết điều đó. Nhưng đâu phải chúng con khắc nhau hoàn toàn. Hơn 3 năm trời yêu nhau, tất nhiên cũng có lúc bọn con giận dỗi này nọ, nhưng chưa bao giờ quá 24h cả. Cũng có chuyện nọ chuyện kia, nhưng con thấy chúng con hợp nhau, hiểu đc nhau, biết cảm thông chia sẻ cho nhau. Thế cũng không đc hả bố?

Bố con chỉ là nhân viên bảo vệ. Bố là PGS, TS, Viện trưởng. Nhưng con tự hào về gia đình con luôn hòa thuận, đùm bọc nhau. Dù nhà nội con đông anh chị em, lại ít học nhưng tình cảm lại không hề ít. Còn nhà ngoại con thì cũng khá giả, cũng ông nọ bà kia chứ đâu có tệ. Còn gia đình bố thì sao? Bố học cao nhưng cũng đâu lo đc cho 2 chị vẹn toàn để bây giờ chính bố mẹ phải khổ? Bố học cao, mọi việc gia đình dồn lên vai mẹ để giờ mẹ bệnh nhiều đến vậy, lại vẫn phải chăm con chăm cháu hàng ngày. Liệu như thế có đáng không?

Bọn con yêu nhau đc hơn 3 năm rồi. Con cũng không ít lần đến nhà chơi, ăn cơm, trò chuyện. Tại sao đến giờ bố lại đùng đùng phản đối bọn con? Với cả, chúng con nào đã định cưới ngay đâu. Đời còn dài, thời gian còn nhiều, có nhiều thứ có thể thay đổi lắm chứ. Sao bố lại chọn ngay lúc anh đang phải vắt óc làm luận văn, con è cổ ôn thi tốt nghiệp ntn để mà phản đối, để mà nói?

Chị cả thuyết phục con từ bỏ. Chị nêu đủ các chuyện, nào là chuyện bố phản đối dữ như thế nào, đến chuyện vẽ ra cho con một tương lai vô cùng vất vả, khó khăn khi cứ nhất quyết yêu và lấy anh. Nhưng nếu con sợ, thì con đã chẳng nhận lời yêu anh khi anh đang cầm trong tay chẩn đoán u não của bác sĩ cùng với những cơn đau đầu chóng mặt đến bất thình lình. Nếu con sợ, con cũng sẽ chẳng cùng anh đi qua được quãng thời gian trên khi lòng hiểu rõ làm dâu trưởng của một gia đình, dòng họ gia trưởng như gia đình mình khó khăn, vất vả như thế nào.

Con đọc nhiều những câu chuyện tình yêu bị gia đình cấm đoán. Mỗi câu chuyện là mỗi hoàn cảnh khác nhau, kết thúc khác nhau. Tại sao cha mẹ cứ muốn làm khổ sở thế nhỉ? Con rồi sau này cũng sẽ làm mẹ, rồi làm mẹ chồng hay mẹ vợ, con nghĩ rằng, chuyện tình cảm của con mình mỗi thời mỗi khác. Ngay như bây giờ, với em trai con, khi nó dẫn người yêu về ra mắt, con cũng chỉ muốn đảm bảo rằng cô bé đó có thể chăm sóc đc cho em trai con và bố mẹ con được chu toàn. Nhưng không phải bằng cách cấm đoán chúng. Dù bố mẹ có đúng, nhưng con nghĩ, khi cấm đoán con cái yêu nhau, vô hình chung chính bố mẹ đã tạo ra vết nứt trong tình cảm gia đình, khiến tình cảm của đứa con với bố mẹ cũng phần nào suy giảm. Mà điều đó lại không tốt tí nào cả!

Bố mẹ đã vẽ đường cho anh ấy đi suốt cả cuộc đời ngay khi anh vừa được sinh ra, đã làm mọi điều khiến anh ấy đạt được những mục đích mà bố mẹ đề ra. Xin bố mẹ hãy một lần để cho anh ấy tự quyết định chuyện tình cảm của mình. Con không muốn vì chuyện này mà tình cảm giữa bố và anh ấy bị rạn nứt, cũng không muốn vì chuyện này lại khiến anh ấy không muốn về nhà với mẹ. Nhưng con lại càng không muốn buông tay khỏi anh ấy, khỏi 3 năm kỷ niệm, khỏi những niềm tin, tình yêu chúng con đã trao cho nhau.

Lắm khi con muốn sang thăm mẹ, chơi với các cháu mà cũng ngại ngần khi nghĩ đến bố...


------
Cảm ơn lắm tình yêu của em! Cám ơn anh đã luôn vững vàng bên em, đã yêu thương em nhiều đến vậy. Bọn mình cùng cố gắng hết sức, anh nha :-*

0 nhận xét:

Post a Comment

 
  • secret garden © 2012 | Designed by Rumah Dijual, in collaboration with Web Hosting , Blogger Templates and WP Themes