Thư tình ngày Valentine :">

Cầu xin lá thư này, cùng những cánh bồ công anh sẽ đến được tay em... Anh không biết trên thế giới này người ta gọi một nửa của mình với những cái tên mỹ miều như thế nào, nhưng anh vẫn quen gọi em là "little princess"

Dear Little Princess

Trước hết em hãy chúc mừng anh đi, vì anh đã là người may mắn nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới trong suốt gần 3 năm...từ ngày 18/4 ba năm trước và thậm chí, từ rất nhiều năm về trước... Anh không phải là người hay văn, càng chưa từng đọc những bức thư tình cảm động nức tiếng thế kỉ. Anh chẳng phải người lãng mạn, ăn nói văn hoa để có những dòng thư đầy hình ảnh mỹ miều. Dân khối A mà em... Nhưng anh có thể tự hào mà nói rằng, những dòng thư dưới đây đều được viết ra từ chính cảm xúc thật của anh, từ chính con tim anh, một Băng Tâm...

Tại sao anh lại là người may mắn nhất? Không phải vì anh đã có được em trong vòng tay, mà vì anh đã là bạn thân của em trong suốt những năm học cấp 3. Một cặp đôi ba - con suốt ngày đi cùng nhau từ học thêm, chơi game cho đến lướt net. Một "người ba" luôn luôn chăm chú lắng nghe "con gái" khi "con gái" gặp chuyện buồn bực. Một "người ba" luôn sóng bước cùng khi đi chơi, khi ra quán net, khi cùng nhau bắn Gunbound và nhảy Audition. Một "người ba" luôn cặm cụi tìm nhạc và ảnh Inuyasha cho "con gái" vì đây là thần tượng của "con gái" một thời.... Một "con gái" lúc nào cũng rất vô tư và hồn nhiên. Một "con gái" lúc đá cầu lúc nào cũng lanh chanh vào đá rồi bắt "ba" hộc tốc đuổi theo cứu cầu đến toát mồ hôi hột. Một "con gái" mè nheo ba đủ thứ, từ F8 lúc sắp thua Gunbound đến bỏ Finish trong Audition... Một "con gái" luôn tâm sự buồn vui, luôn khơi gợi những nguồn cảm hứng viết fiction của "ba". Thời cấp 3 trôi qua êm đềm như thế đấy... Và anh luôn tự hào rằng mình là một "người ba" như thế và hạnh phúc khi có em là một cô "con gái" như vậy...

Và anh vẫn nhớ ngày chúng mình chia tay nhau, chuẩn bị bước chân vào giảng đường đại học. Anh đã lai em đi hết một góc Hải Phòng. Nắng vàng dịu... Gió to thổi ngược chiều xe đạp... Đôi chân vẫn guồng những vòng quay nhanh nhanh và mái tóc em bay trong gió trên con đường vắng. Ngày chia tay đó chẳng ai nói được câu gì mấy. Chỉ là vài lời hỏi han linh tinh, vài câu bông đùa... Không hẳn là buồn. Nhưng anh cảm thấy tiếc nuối vì sao thời gian qua nhanh đến vậy, để anh chẳng kịp ngỏ lời yêu em... Ngày đó trôi qua chỉ có nắng, gió, một chút bâng khuâng và tóc em bay...

Có những ca chẩn đoán bệnh nhầm khiến người ta gặp nhiều bất hạnh, và cũng có những ca khiến người ta gặp nhiều may mắn. Anh rơi vào trường hợp thứ 2 em ạ. Anh không biết cảm ơn sao cho hết cái lần bác sĩ chẩn đoán anh bị u não ác tính. Anh đã nghĩ mình thế là sắp tiêu rồi. Ngày ngày vẫn lên lớp, vẫn tươi cười, vẫn đi chơi, đi bơi đều đặn...chẳng một ai biết điều này, trừ em và một vài người bạn thân. Cảm giác lo lắng tăng lên mỗi ngày, và mình trút ra blog một ít. Cái chết thật đáng sợ. Nhưng cái cảm giác biết mình sắp chết mà không làm gì được còn đáng sợ hơn. Nhưng cũng chính trong lúc chờ đợi, anh đã nhận ra một tình cảm lớn hơn tất cả những tình cảm khác. Có người đã lo lắng cho anh, đã khóc cho anh, đã viết những trang blog đầy ẩn dụ... và anh biết, đã có người yêu anh... Anh không biết có phải điều đó đã làm anh thấy khỏe lại không nữa, những cơn đau đầu thưa dần và bớt gay gắt hơn. Ngày anh nhận được kết quả chẩn đoán lại là bị dị ứng với cồn và một số hợp chất liên quan đến cồn thì cũng là ngày anh đọc được bài thơ em viết. Anh đã bật cười khi đọc bài thơ em tâm sự về việc em đã từng thích rất nhiều người con trai... và rồi bàng hoàng khi đọc đến những dòng thơ cuối. Anh đã nhìn thấy trong list đó của em... có anh...

Cảm xúc đó đã ào qua anh như một dòng nước xiết. "Mình đang mơ hay tỉnh?", anh tự hỏi điều đó. Buồn cười chưa, một người am hiểu tâm lí, làm tư vấn tâm lí bao năm nay lại rơi vào một tình huống mà chính mình cũng không lí giải nổi. Anh sợ đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp. Và anh đã quyết định phải hỏi em điều này. Và tối hôm đó anh tin là chúng mình đã có một buổi chat đáng nhớ. Không thể nhớ đến từng chi tiết, nhưng anh chỉ nhớ đến câu nói cuối cùng của em..."Yes"...

Và từ ngày đó, anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian. Đã 4 năm nay, anh vẫn không thấy niềm hạnh phúc đó giảm đi. Có chăng, chỉ là nó sâu đậm, nồng nàn hơn trước. Một "Băng Tâm", một trái tim băng đã có lúc có trái tim đầy lửa tình. Tình yêu ban đầu luôn rực lửa như vậy, say mê và đẹp đẽ... Thời gian trôi qua, ngọn lửa đó không hừng hực như ban đầu, nhưng nó trở nên thâm trầm hơn, sâu sắc hơn và không dễ lụi tàn như trước. Những kỉ niệm đẹp và cả những kỉ niệm buồn đã khiến tình yêu của chúng mình trở nên bền chặt. Vàng tốt hay không phải qua thử lửa mà, phải không em?...

Từ ngày yêu em, anh đã khác trước rất nhiều. Chẳng còn lúc nào cũng khô khan như trước. Anh đã học chơi guitar và bài mà em thích anh chơi cho nghe nhất là "When you say nothing at all"... Anh đã viết fiction, không phải là dạng fiction chiến chỉ toàn đánh nhau ầm ầm như trước mà là những fiction nhẹ nhàng và đầy yêu thương, như một món quà gửi cho em. Anh đã sống có trách nhiệm hơn, biết tự chủ hơn, biết lo lắng và quan tâm nhiều hơn. Anh đã trở nên dần hoàn thiện hơn. Vì em đấy, em yêu ạ. Vì em đã luôn lắng nghe anh khi anh bế tắc, vì em đã động viên anh khi anh xuống dốc, vì em đã cười với anh khi anh buồn...những lời của em thật ngắn, nhưng đầy yêu thương, đã khiến anh vững bước đi tiếp. À, còn một lí do nữa. Vì anh muốn em được hạnh phúc, bây giờ và cả mai sau. Anh phải vững vàng để che chở cho em, anh phải lạc quan để động viên em khi em xuống tinh thần, anh phải khỏe mạnh để chăm sóc em... Và anh phải yêu em để em yêu anh nhiều hơn nữa...


Anh yêu em nhiều lắm, em yêu ạ. Anh yêu nụ cười của em, dễ thương, tinh nghịch nhưng pha chút nồng nàn. Anh yêu mái tóc em, dài, đen, mát rượi. Anh yêu mắt em, lúc nào cười thì tít hết mắt lại, nhưng lúc nhìn anh âu yếm thì lại như có ngọn lửa lúc nào cũng ấm nóng. Anh yêu đôi môi mềm mại của em, yêu nụ hôn đầu ngượng ngùng và ngọt ngào. Anh yêu vòng tay em siết chặt lấy anh khi ngồi sau xe máy. Anh yêu đôi má em mịn màng, hay đỏ hây hây. Anh yêu tiếng nói trong trẻo của em, tiếng nói mà ai cũng phải khen hay, và nó hay hơn khi em nói yêu anh. Anh yêu... nhiều lắm, kể sao cho hết đây.

Yêu em nhiều càng khiến anh thương em nhiều hơn vì mình yêu nhau xa quá. Anh đi học xa, thỉnh thoảng mới về. Mình gặp nhau trên mạng là chủ yếu em yêu nhỉ? Mỗi lúc em buồn, em khóc, mà em là chúa mít ướt, anh chỉ muốn bay về với em, ôm em trong vòng tay. Em bảo mỗi lần anh ôm em, em đều thấy rất yên bình, phải không nào. Anh thương em mỗi lúc trở rét chân lại phát cước ngứa râm ran. Anh thương em mỗi ngày nắng nóng tay lại sưng vù vì vảy móng. Anh thương em những lúc em yếu người mà anh lại không về với em được. Anh thương em những lúc em nhớ anh đến phát khóc mà anh chỉ có thể ở đây và an ủi em qua điện thoại. Anh thương em vì em sẽ phải đợi chờ anh suốt nhiều năm tới, vì em sẽ phải yêu xa nhiều năm tới, nhưng em vẫn yêu anh... Anh luôn cảm ơn em vì điều đó...

Trời lại trở rét rồi, cái lạnh căm căm làm anh nhớ và thương em nhiều lắm. Anh thề nếu anh là Đô rê mon (mà tại sao lại không nhỉ? Nhìn anh rất giống mà) có cánh cửa thần kì thì ngày nào anh cũng bước qua cánh cửa đó về bên em, nắm lấy bàn tay em, mình cùng sưởi ấm cho nhau em há. Valentine năm nay cũng như nhiều năm khác, anh không về được với em vì vướng bận. Lá thư này là lời xin lỗi của anh gửi em, và cũng là tình yêu của anh. Cám ơn em, vì em là một nửa của anh...vì tình yêu của em dành cho anh... "Anh màu lá, em xanh dương, nhưng cùng nhau chúng ta là biển cả"


Hà Nội, ngày giá lạnh, 2011

P/S: I love you:-*

0 nhận xét:

Post a Comment

 
  • secret garden © 2012 | Designed by Rumah Dijual, in collaboration with Web Hosting , Blogger Templates and WP Themes