Đọc xong quyển sách này tự dưng có hứng thú viết review, chắc có lẽ vì nó quá khác so với hình dung của mình khi đọc phần giới thiệu sách trên tiki cũng như bìa sau của sách :) Những lời giới thiệu đó là:
Bố Là Bà Giúp Việc được chuyển thể thành bộ phim nằm trong top 100 phim hài hước nhất thế kỷ 20.
Bà giúp việc mới tới người to uỵch, mặt bứ phấn, trông rõ là kém duyên. Vậy mà lũ trẻ đứa nào cũng thích bà, chả là vì chúng biết bà là bố Daniel chứ chẳng ai xa lạ. Chỉ mẹ Miranda là không biết.
Để có thêm thời gian bên các con, Daniel đã phải đóng giả bà Doubtfire tới nhà vợ cũ xin làm giúp việc. Có biết bao tình huống dở khóc dở cười bởi Daniel cứ quên mình đang là bà Doubtfire. Những lần như thế lũ trẻ lại được chứng kiến tài diễn xuất cũng như sự giảo hoạt của bố chúng.
Nhưng lần này, Daniel phải đau đầu không biết xoay xở ra sao, phân thân thế nào, để đồng thời đóng cả hai vai: bà giúp việc Doubtfire kiêm người mẫu khỏa thân cho lớp vẽ của bà hàng xóm.
Ai cũng nhận xét là quyển sách này buồn cười, nhưng mình không cười được. Cười sao được khi hiển hiện trong câu chuyện là một gia đình tan vỡ? Cười sao được khi bố mẹ - cựu-vợ và cựu-chồng - coi nhau như kẻ thù, mở miệng ra là nói xấu nhau, là đe dọa, là hằn học, là những hành động đầy tính bạo lực dù chỉ là trong tưởng tượng? Cười sao được khi ba đứa trẻ hoang mang, chỉ biết bịt tai, nhăn mặt, nép vào nhau hay tệ hơn - chui xuống gầm nôi - để trốn mỗi khi bố mẹ gây gổ? Mình không cười được. Mình chỉ cảm thấy nỗi xót xa cho bọn trẻ, chỉ cảm thấy giận ông bố bà mẹ kia mà thôi. Một người thì ích kỷ. Một kẻ thì vô tâm. Chỉ khổ bọn trẻ thôi. Mình như thấy bé Lydia và Chris già trước tuổi, Natty ngây thơ thường xuyên bị căng thẳng trong những cơn thịnh nộ của cả bố và mẹ. Mình thấy tình cảm cha con của ba đứa trẻ bị ngăn cấm, thấy tình mẹ con bị rạn nứt... Thấy nhiều và đau nhiều.
Cả hai nhân vật người lớn ở đây đều đáng trách. Mới đầu mình cũng nghĩ Daniel vô tội, nghĩ rằng Miranda quá nỡ độc ác khi chia rẽ tình cảm cha con nhưng càng đọc, càng thấy những lời tâm sự, những câu chuyện kể của Miranda và lũ trẻ, mình càng thấy Dan cũng đáng trách không kém khi quá vô tâm, không quan tâm đến những người xung quanh mình, nhất là vợ và con, những người thân yêu nhất.
Gia đình là gì nếu đó không phải là nơi để mỗi người thấy tự hào và yên bình khi nghĩ về nó? Miranda có thể điều hành được cả một công ty, hay "đế chế", nhưng lại không thể giữ cho gia đình của mình yên ấm. Daniel là chồng, là cha, vậy mà đã thất nghiệp lại còn không thể giúp vợ chăm lo gia đình con cái, chỉ chăm chăm vào sở thích cá nhân bốc đồng của mình.
......
...
Ngay cả bìa truyện cũng thấy được một đống lộn xộn, hổ lốn như cái gia đình đó....
....
..
Thấy buồn.
Đã không thấy hòa hợp thì nên dừng lại ngay, đừng để mình đã khổ phải để người khác khổ theo, nhất là những đứa trẻ, kết quả của sai lầm đó. Quyển sách này đúng ra, nên là quyển sách cho các ông bố bà mẹ đọc hơn là những đứa trẻ.
U ám quá nhỉ? Thôi bỏ qua mấy lời lảm nhảm lúc tự kỷ của mình đi vậy, tươi tỉnh một tí, cùng với bé mèo nhàn nhã uống trà rồi đọc sách tiếp nhé :-* Dù gì thì đây vẫn là một quển sách thực sự đáng để đọc mà :)