Bánh Trung thu truyền thống

0 nhận xét

Qua Trung thu hơn 3 tháng, cách Noel 2 ngày mới post bài về bánh Trung thu :))




Năm nay mình làm 2 mẻ, mỗi mẻ 1/2 công thức được 5 cái 150g ấn vào khuôn anh mang từ Sing về, tất cả đều là nhân thập cẩm.

Mẻ đầu tiên thí nghiệm khi nước đường nấu mới được 1 tuần, mình ăn thấy hơi khô nhưng mang lên nhà ông bà ngoại để mọi ng ăn thử thì được khen ngon. Thừa thắng xông lên tính làm mấy mẻ đem biếu lung tung, cơ mà sau khi đặt hàng nguyên liệu, rồi phụ kiện đã đời rồi thì cơn lười lại nổi lên bất chợt khiến cho mọi dự định đổ bể :)) Kết quả là chỉ có thêm 1 mẻ 5 cái nữa được ra lò, trong đó có 4 bé được đóng gói cẩn thận đem đi biếu BMC, còn bé xấu xí nhất để ở nhà bố xử :)) Cũng không đến nỗi nào, feedback nhận về là bánh ngon, ngọt vừa phải, thơm (thế là yêu rồi, hehe!).

Công thức mình làm như thế này nhé:

I. Nước đường bánh nướng (nấu trước khi làm bánh càng lâu càng ngon, có thể để năm này qua năm khác cũng được)
* Nguyên liệu:
- 1,2kg đường hoa mai
- 650ml nước nóng
- nửa quả chanh

* Cách làm:
- Cho 200g đường và 50ml nước vào nồi, bắc lên bếp lửa trung bình.
- Trên bếp khác, nấu sôi 600ml nước còn lại.
- Khi hỗn hợp đường và nước chuyển màu caramen thì lắc nồi vài cái cho đường tan đều - KHÔNG KHUẤY (khuấy đường lúc này sẽ khiến hỗn hợp bị lại đường).
- Khi 600ml nước sôi thì cho vào nồi caramen. Sau đó cho 1kg đường và 2 lát chanh vào nấu sôi. Hớt sạch bọt (nếu có) và vặn nhỏ lửa, đun sôi liu riu cỡ 1h cho tới khi sánh lại như mật ong.
- Để thật nguội, cất vào lọ.
Bảo quản nơi thoáng mát, tránh ánh nắng.

II. Vỏ bánh (cho 10 cái 100g - khoảng 33g bột vỏ/cái)
* Nguyên liệu:
- 300g bột mỳ đa dụng
- 40g dầu ăn (dầu mè, dầu hạt cải, dầu nành, dầu hướng dương...)
- 200g nước đường
- 5ml nước tro tàu
- 200g nước đường bánh nướng.

* Cách làm: 
- Rây 2/3 chỗ bột mỳ vào thau trộn. Khoét lỗ ở giữa như miệng núi lửa.
- Cho dầu ăn, nước tro tàu, nước đường vào lỗ vừa khoét. Trộn nhẹ.
- Khi hỗn hợp mịn, cho nốt chỗ bột mỳ còn lại vào. Nhồi đến khi bột mịn.

III. Nhân bánh nướng thập cẩm.
* Nguyên liệu:
(A) Hạt điều, hạt dưa, vừng trắng, lạp xưởng, mứt bí, mứt sen, mỡ đường, hạnh nhân, lá chanh... Tổng khối lượng bằng số bánh x khối lượng mỗi bánh x 2/3 - ~70g
(B) dầu mè, rượu trắng, bột bánh dẻo, nước tương đen, nước lọc. Tổng khối lượng ~50g
- Bột bánh dẻo ~ 20g

* Cách làm:
- Các loại hạt rang chín. Hạt to thì làm vỡ thành cỡ hạt lựu.
- Lạp xưởng hấp chín, thái hạt lựu.
- Mứt bí thái hạt lựu.
- Mứt sen tách đôi.
- Lá chanh thái sợi.
- Cho tất cả nguyên liệu A vào tô trộn đều. Cho lần lượt các nguyên liệu ở B vào từ từ.
- Cho từng thìa bột bánh dẻo vào, vừa cho vừa trộn đều và nắm thử đến khi các nguyên liệu kết dính được với nhau.
Tổng khối lượng hỗn hợp nhân bằng số bánh x khối lượng mỗi bánh x 2/3.

IV. Cách đóng bánh và nướng.
Tỉ lệ vỏ: nhân = 1 : 2
Cán mỏng vỏ, bọc nhân thật khít. Áo một lớp bột mỏng.
Rắc bột vào khuôn, dùng chổi quét để bột phủ kín các hoa văn khắc. Gõ nhẹ để bỏ bớt bột thừa.
Đóng bột vào khuôn.
Đánh tan 2 lòng đỏ trứng với 10ml nước.
Vặn lò 200~210độC.
Xếp bánh lên khay lót giấy nến.
Nướng 5'. Bánh có mùi thơm và màu trở nên đục là vừa chín. Nhanh tay lấy bánh ra khỏi lò, xịt nước lên bánh, đợi ngấm. Để nghỉ 5' rồi quét trứng lên mặt bánh.
Vặn lò lên 235độC, nướng tiếp 3' nữa. Khi bánh ngả màu hanh vàng thì tắt lò, lấy ra để nguội. Đóng gói bánh. Sau 1-2 ngày, bánh sẽ lên màu rất đẹp.
- Trong quá trình nướng, nếu cảm giác bánh cứng có thể lấy ra, xịt nước lạnh, để nghỉ vài phút rồi nướng tiếp. Không nướng bánh lâu, khi đó nhân bánh sẽ nóng và nở ra làm bục vỏ bánh và bánh biến dạng.
- Có thể tăng nhiệt độ nếu quá thời gian mà bánh chưa vàng.

Và sau đây là một số lưu ý của bản thân mình:
-  Khuôn của mình không phải khuôn lò xo mà là khuôn gõ nên phải áo nhiều bột mới mong gõ được bánh ra an toàn mà không tổn thương gì. Hơn nữa mang tiếng khuôn đôi mà chỉ xài được 1 hình con thỏ, còn hình bông cúc do quá nhiều chi tiết, lại khắc sâu nữa nên lần nào đánh liều thử ấn vào đấy cũng bị giắt, rách lung tung T_T Chắc cái đó chỉ dùng cho bánh dẻo thì được.
- Bột bánh khá dính, tốt nhất là nên đi găng tay nilon khi đóng bánh thì dầu ở vỏ bánh và nilon sẽ không dính với nhau như dính vào tay mình nữa. Không nên dùng cây cán bột để cán mà nên dùng tay đập bẹp vỏ ra trước khi bọc nhân (cũng cùng lý do bột vỏ bánh dính như trên).
- Nên dùng dĩa nhỏ hay tăm xâm lên mặt bánh trước khi nướng thì bánh sẽ không bị phồng nếu có lỡ nướng quá thời gian hoặc khi bọc nhân không được khít.
- Nướng và quét trứng làm nhiều lần, quét trứng mỏng, không quét đi quét lại sẽ làm mất hoa văn của bánh.

..

Phew, ghi xong đống này mệt quá! Sang năm làm tiếp lại rút kinh nghiệm tiếp vậy. Giờ đi ngủ đã!

Pizza hải sản

0 nhận xét

Mẻ pizza đầu tiên trong đời: 1 cái 20cm và 1 cái 25cm.
Vỏ pizza theo công thức ở đây.
Topping: mực, dứa, hành tây, tôm, cheddar cheese. Nhân chất có ngọn, ăn cắn ngập răng thật là sung sướng <3 b="b" h="h" m="m" n="n" ng="))" nhi="nhi" p="p" sau="sau" th="th" tuy="tuy" y="y">

(ảnh là của cái 25cm. Cái 20cm đã chui vào bụng vô cùng nhanh chóng kể từ khi ra lò :">)

Quà sinh nhật MC - Túi vải

0 nhận xét

Lâu rồi mới post bài về vụ tỉ mẩn nhỉ? Thôi thì cứ coi như là nghỉ giải lao giữa các hiệp xì trét của mình vậy :))

Khấu hao hoàn chỉnh đầu tiên của bé Singer Stylist vác về từ Xì Gòn là chiếc túi tặng sinh nhật mẹ Hoài. Vải thô hoa, mark, quai túi mua onl trên HN, bông chần mua chợ Đổ, lót chần bông là mếch vải mua ở tiệm phụ liệu gần nhà, lót túi là miếng phi bóng mót trong đám vải vụn xin xỏ được của mẹ Hải. Và nhân công tất nhiên là mình rồi :)) Làm thì toàn làm vào buổi tối thôi, cũng phải đến hơn 1 tuần mới xong (rùa mà!). Này nhé, 1 buổi tối thiết kế, chọn vải rồi đo đo, cắt cắt; 1 buổi chần bông; 1 buổi tra khóa, 2 buổi để khâu 2 cái quai túi và 1 buổi hoàn thiện (ehe, tính ra có 6 buổi tối thôi, gì mà đến hơn 1 tuần! Chém gió ác quá!).

 May túi thích nhất là lúc chần bông, cực nhất lúc vào khóa, khâu túi, mà mỗi cái cực một kiểu. Hic. Vì đây là lần đầu tiên mình tra khóa túi nên nghĩ mãi mới ra cách tra như thế nào cho tiện, thế quái nào mải mê với việc tra khóa, quên béng mất vụ túi phụ bên trong. May làm sao mới vào đc 1 bên khóa thì nhớ ra, không thì ngồi khóc mất. Rồi ...cũng lại mải vụ vào khóa, quên tiếp đính mark =.= Dự định ban đầu là em mark Merci như lời cảm ơn tới mẹ, mà gắn xong rồi, hí hửng đem khoe giai mới phát hiện ra ... gắn ngược :(( Ôi giời đất ơi :(( Tính tháo ra gắn lại nhưng sau một nhát kéo đã kết luận: mission impossible do vải thô mỏng, dễ rách trong khi do cái tính cẩn thận nên đính mark chắc thì vô cùng =.= Cuối cùng đành chữa cháy bằng đính mark to hơn trùm ra ngoài. Cũng không đến nỗi nào!

May túi nhỏ bên trong mới điên tiết. Vải lót là phi bóng nên cực trơn, là nóng rẫy tay vẫn không chết nếp nên phải khâu lược trước khi máy. Thế mà vẫn cạch mất 1 cây kim mới đau chứ :(( Cái tội không chỉnh độ mau thưa của mũi may nên kim đâm thẳng vào răng khóa đấy mà.

Quai túi là giả da, đục lỗ sẵn nên không thể máy được rồi mà phải khâu tay. Mà khó cái là phải căn cho thật cân, thật đều giữa túi và 2 cái quai. Đâm đâm chọc chọc, cũng mất nhát vào tay rồi :(( rồi vẹo tay vẹo cổ để ngắm nghía cân chỉnh, hiu hiu

Chuyện linh tinh

0 nhận xét

... tưởng chừng như được hóa giải sau hơn 2 tiếng đồng hồ đàm phán trong tiếng nức nở, tiếng thở dài vẫn còn tồn tại âm ỉ như vỉa than bùn dưới lòng đất sau trận cháy rừng :)

Giờ sao nhỉ? Tóm tắt lại vấn đề một chút đã nhé:

Thứ nhất là vấn đề của chàng. Với chàng, việc nhìn thấy cái bản mặt của mình hàng ngày đã trở nên nhàm chán. Và chàng muốn thay đổi, tìm lại hào hứng xưa. Bằng cách nào? Giảm tần suất xuất hiện trước mặt nhau từ - gần như - 7 ngày/tuần xuống còn 5 ngày/tuần (mình đồ rằng có xuống 0 ngày/tuần với chàng vẫn ô kê!).

Còn mình thì sao? Với mình việc mỗi tối online với chàng đã trở thành thói quen suốt 4 năm qua. Chỉ cần ngồi đó, thi thoảng ngước lên thấy chàng vẫn ngồi đó làm bài, nghe nhạc, chơi đàn... như một kiểu giữ kết nối giữa hai người, dù chẳng nói chuyện gì cũng làm mình thấy yên một chút. Thi thoảng bắt gặp ánh mắt chàng, thấy chàng cười với mình, thơm mình một cái qua webcam thì thấy thật là hạnh phúc.

Giờ thì như thế nào? Sau khi nghe chàng đề đạt nguyện vọng và so sánh với cảm xúc của cá nhân mình, mình tự thấy mình sao giống một đứa đi ăn mày chút tình cảm quá vậy? Chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Mình mong mỏi mỗi khoảnh khắc âu yếm của chàng, còn chàng thì thấy việc nhìn thấy mình hàng ngày không có chút hào hứng, thậm chí nhàm chán. Mà mình có đòi hỏi gì nhiều đâu, mình cũng đâu có dán mắt vào chàng liên tục, chỉ là đôi lúc đang đọc báo hay xem phim thì quay lại nhìn chàng một cái thôi mà.

Nói chung là mình thấy rất buồn, thất vọng và cũng gần như là tuyệt vọng. Cảm giác như chàng đang mong muốn một cuộc sống không có sự hiện diện của mình vậy. Giờ mới có gặp nhau mỗi tối qua màn hình máy tính, không va chạm gì mà chàng đã thấy chán thì sau này khi kết hôn, công việc bận rộn hơn, nhiều thứ phải lo hơn, nhiều va chạm xảy ra thì mình biết giữ sợi dây liên kết giữa hai đứa như thế nào bây giờ? Cứ thử tưởng tượng chàng đi làm cả ngày, gặp mặt khách hàng, xử lý công việc, tầm 7-8h tối mới về đến nhà. Mình thì lúc đó dọn dẹp, cơm nước, con cái, chổng mông lên lo không hết việc. Đến khi hai đứa tưởng như có lúc để nói chuyện thì đã quá mệt cho một ngày làm việc vất vả, lại mỗi đứa ôm một chăn quay vào tường ngủ thì thử hỏi, vợ chồng như vậy sẽ ra sao? Chưa kể mình mà nhiều việc linh tinh quá sẽ rất dễ dẫn đến cáu gắt, cao giọng - điều mà chàng không hề thích và mình luôn cố gắng kiềm chế cơn cáu kỉnh và kiểm soát cao độ nói khi ở gần chàng (một việc tốn cũng kha khá nơ ron của mình khi mà mình nói bình thường không cũng gần như là đang gắt rồi).

Aigoo~~

Hnay bạn ý không biết là không để ý hay không muốn nhìn mặt mình mà từ tối đến giờ mình không bật wc thì cũng chẳng nhắc nhỏm gì cả. Cũng chẳng quan tâm mình no đói ra sao - điều mà bình thường bạn ấy rất hay hỏi do mình đang trong chế độ ép tăng cân. Bạn ấy thực hiện đúng yêu cầu của mình luôn: bật wc cho mình nhìn thấy bạn ấy, còn bạn ấy không cần biết hnay mình ra sao. Mình rất muốn nói với bạn ấy là:

Sáng hnay lúc em ngủ dậy, dù buồn ngủ và hơi mệt vì tối qua ngủ muộn nhưng em vẫn thấy thoải mái vì ít ra đêm qua trong 10ph cuối anh vẫn cười đùa với em. Nhưng đến trưa, khi nỗi nhớ anh càng ngày càng đầy, thôi thúc muốn cầm điện thoại nháy cho anh, nhắn tin cho anh tăng cao thì em lại cảm thấy băn khoăn, phân vân: Không biết bây giờ anh đang làm gì? Liệu gọi cho anh thì có làm phiền anh không? Giờ có nháy anh để anh gọi lại thì em cũng chỉ là muốn nghe giọng anh, muốn nói em nhớ anh thôi chứ cũng chẳng có chuyện gì để kể cho anh cả. Cứ phân vân hoài... Đọc truyện thì lại đọc đúng đoạn tình cảm mùi mẫn nữa, lại càng cảm thấy như tra tấn mình vậy.
Buồn quá nên chiều em quyết định đi lượn BigC lấy tinh thần, tối về ăn cơm cười đùa với cả nhà, rồi hì hụi bóc hạt dẻ ăn đến no kễnh bụng, mong sao lúc gặp anh có thể hào hứng kể cho anh hôm nay em chăm chỉ làm việc như thế nào, xem phim hay ho ra sao, đi bigC ngắm nghía, chọn hàng như thế nào... chuyện đặt tên cho em bé mới sinh, chuyện hạt dẻ thơm bùi... Cuối cùng, anh làm bài. Okie, không vấn đề gì với em cả. Anh không nhắc em bật wc. Anh không nhìn em lấy một lần.

Haizzz...

Thật sự là đến một lúc nào đó mình sẽ phải biến mất thôi...

Lảm nhảm tiếp

0 nhận xét

Tâm trạng không tốt tẹo nào. Bắt đầu từ hôm em Bơ mất tích...

Gõ được rõ dài rồi không hiểu sao lại mất. Chẳng muốn type lại nữa.

Tối qua quyết tâm không gọi cho bạn kia trước thì đợi mòn mỏi đến 1 rưỡi sáng vẫn không thấy bạn ấy gọi tìm mình. Vừa buồn vừa tủi thân. Uh thì có thể bạn vui bạn vui bè không nhớ đến mình, bạn bảo khi nào bạn đi ngủ thì bạn mới nghĩ đến mình mà. Nhưng mà đã 1 rưỡi sáng rồi, bên đó là 12 rưỡi... Bấm máy cho bạn. Bạn gọi lại, sau vài câu thì lại quay lại hỏi sao mình ko gọi bạn ấy? rồi thì có chuyện gì không, không có chuyện gì thì đi ngủ đi.

Buồn tủi. Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không được gọi cho bạn? Chỉ là muốn nghe thấy bạn ở đầu bên kia, để vẫn có cảm giác hai người kết nối lại được với nhau, để có ở đây một mình thì vẫn biết bạn ở bên kia cũng ở đó với mình, như vậy không được sao? Mình - theo lời bạn ý - không online, không sms gọi điện giục như mọi khi, cũng chẳng thấy bạn ấy hỏi han gì. Lỡ một ngày mình mất tích, liệu bạn ấy có đi tìm không nhỉ?
.
.
..
Chắc là không đâu, còn nhiều cái quan trọng với bạn ấy mà :)

Có bao giờ bạn ấy nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày mình có thể sẽ biến mất khỏi bạn ấy không nhỉ?

Lảm nhảm

0 nhận xét

Muốn type cái gì đó.

Dạo này mình nhiều chuyện quá, muốn viết tất cả ra mà không biết nên bắt đầu từ đâu: chuyện đi Sing và suy nghĩ tiền/hậu đi Sing, kế hoạch tương lai, chuyện đám cưới, chuyện quản lý chi tiêu... Nhiều thế nhỉ?

Đèn đỏ. Đau lưng dã man. Không hiểu sao lần này lại đau lưng vậy, trong khi mọi lần có như vậy đâu cơ chứ T_T Giờ có ai massage, rút lưng cho mình thì tốt biết bao.

Tập may áo cao cổ tay raglan thì còn mỗi cái cổ chưa cắt chưa may. Ráp vào thì eo hơi rộng cũng chưa sửa.

Làm dép bông đi trong nhà thì còn thiếu vải chống trơn ở đế dép chưa mua đc. Không có cái đó, mùa nồm đi dép vải nỉ thì trơn trượt ngã dập mặt xuống đất lúc nào không biết.

Đan cái khăn vòng. Len nhiều bụi quá, nản.

...

Mình còn làm gì được nữa hả trời??? À còn làm bánh. Thèm ăn bánh mì bơ, thơm lừng mùi bơ, đáy bánh thì giòn rụm do ngấm bơ chảy ra trong lúc nướng. Vậy mà sao? Trứng gà không còn một quả, và quan trọng là cái lưng đau khiến mình không muốn làm gì hết luôn T_T

Nghĩ đến việc tí nữa cúi xuống rửa bát mà oải quá T_T

--

Sang tháng cả tiền lương + tiền đi công tác đc 7tr. Trả mẹ 6tr là hết, còn nợ Vổ 2tr nữa. Và tình hình là mình đang nghiệm sưu tập vải các thể loại :| Ôi trời ơi mỗi lần mua cũng phải ít là 100k thế này ... Dùng thì tiếc, chỉ thích để mấy cuộn vải đó để ngắm thôi T_T Trước mình mua len, mua kit thêu, mua đồ hoa voan đều có tài trợ của giai, mà muốn giai tài trợ thì phỉa giải trình đầy đủ nên phần nào cũng kiềm chế đc. Giờ thì ta cứ bạt mạng thôi T_T đã thế cái Thúy còn tiếp tay khi mạng hỏng không canh đc vải nữa chứ, hichic

Mấy cái này gọi là xí xớn và đú đởn, nhể?

Lảm nhảm

1 nhận xét

Tự nhiên xem phim xong lại đâm ra lẩn thẩn, ngồi nghĩ nọ kia...

Chẳng có bao giờ anh sẽ bỏ lại mọi thứ sau lưng vì mình đâu nhỉ? Anh còn nhiều thứ phải lo nữa mà: gia đình, sự nghiệp nữa... Mình chỉ là một phần nhỏ thôi :)

Liệu chỉ một câu nói "Đừng đi!" có khiến anh dừng lại ở bên mình? Mình không thích sống ở Hà Nội. Tuần lên đó ăn chơi mua sắm một hai ngày, tháng đôi ba lần thì đc, chứ sống ở trên đó mãi mình không thích tẹo nào, nhưng mà...

Đôi lúc tự nghĩ, liệu những thứ mình CÓ THỂ có đc sau này, có đáng khiến mình phải đánh đổi nhiều vậy không nhỉ?

.
.
.

Có những chuyện dù nhỏ nhưng cũng để lại những vết thương rất lớn mà đến giờ mình vẫn không quên được.

Liệu anh có thể bảo vệ, che chở được cho mình và gia đình nhỏ sau này của mình không khi trách nhiệm của anh còn phải lo cho 2 gia đình khác? Mình có thể cố, nhưng ngưỡng của mình như thế nào, mình cũng không chắc được.

Chuyện tình yêu

0 nhận xét

Vừa kết thúc chuyến training 1 tuần trong SG với nhiều cảm xúc hỗn độn, trong đó có lẽ phải kể đến cậu bạn mình gặp trong đêm cuối cùng ở thành phố: Joseph. Joseph là con trai (con riêng của vợ) của bạn thân của sếp bự và cũng là đối tác lớn của công ty (nghe lằng nhằng nhỉ!) nên trong buổi tiệc của cty do sếp Eva mời, bạn ấy cũng đến dự và được giới thiệu cho nhân viên mới là mình. Và nói chung là nhiều sự nó bắt đầu từ đấy.

Mình ấn tượng là bạn ý trông trẻ con, xí xa xí xớn ý :)) Mình giới thiệu tên và nguồn gốc cái tên của mình xong bạn ý bắt đầu chém gió về phim Charmed 8-} Rồi bọn mình vui miệng rủ bạn ý đi karaoke, mặt bạn ý sáng rỡ luôn mà vẫn phải nói :"Để tao xin phép bố tao đã!" Gì chứ thể loại con trai qua 18 tuổi mà hơi tí xin phép thế là mình ko thích rồi, chỉ thông báo thôi thì okie (ko thông báo cũng ko đc, đấy là thể loại vô trách nhiệm với gia đình!) Đến chỗ hát bạn ý tiếp tục buôn dưa với mình đủ thứ trên trời dưới bể và có vẻ như là .. cố tình ngồi sát cạnh mình. Mình còn để ý thấy hình như bạn ý còn định khoác vai mình nữa cơ nhưng chắc nghĩ sao đó lại để tay lên thành ghế chứ ko khoác vai mình nữa (may nhá, để lâu tí nữa là mình nói thẳng mặt luôn đó). Lúc nó đi toilet anh Định nói với mình là "Thủy ơi nó thích em đó, nó vừa bảo với anh thế!".
.
.
.
Lần thứ hai có ng bảo với mình là có ng khác thích mình, và phản ứng của mình vẫn là cười và gật đầu ý bảo em biết rồi =)) trời ơi mình làm gì mà bạn ấy thích mình nhể =)) từ hồi chàng ngỏ lời với mình cách đây 4 năm rưỡi, giờ mới có ng nữa thích mình đó nha =)) cũng có tí ti xúc động :"> Đã thế lúc về bạn ý còn cứ gạ đi chung xe máy với mình nữa chứ, đến lúc nhớ ra ko có mũ BH mới chịu đi taxi về một mình. Đêm thì nhắn tin "Have a good night beautiful eyes" . Chưa kể hôm sau mình ở sân bay bạn ý gọi 2-3 lần liền chỉ để tạm biệt hỏi han mình. Trời ơi cảm giác lâu lâu có ng tán tỉnh cũng vui phết =))

Cơ mà chuyến đi này mình cũng hiểu thêm đc một số thứ. Từ chuyện cái Thúy thằng Hoàng, đến chuyện bạn Joseph cũng khiến mình suy nghĩ nhiều về mình với anh. Cứ thử nghĩ xem, cái Thúy thằng Hoàng yêu nhau sau mình có 1 năm mà cái Thúy đi có 1 tuần, thằng Hoàng sáng sớm trc khi đi làm gọi, đang làm giữa buổi - gọi, nghỉ trưa - gọi, chiều tối - gọi, khuya - gọi. Mà không lần nào dưới 10ph cả đấy nhé. Trong kho đó mình với anh thì sao? "Anh ơi tối nay em đi chơi em ko mang lap về ksan đâu". Thế là hết. Hôm nào cao hứng thì gọi điện buôn dưa một tí, chứ không có chuyện ngày gọi mấy cuộc như thế kia, có hôm còn chẳng sms nào nữa cơ. Mà bọn nó hơi tí lại dỗi nhau, ông Hoàng thì lo lắng thái quá làm mình cũng bị vạ lây, chưa kể - theo lời cái Thúy - còn hay ghen nữa. Hừ! Nào là đi chơi phải có ng đưa đi đón về - trời ơi bọn tui 23-24 tuổi đầu rồi chứ có phải con nít đâu. Ừ thì SG nhiều cướp giật, nhưng đâu cứ phải phụ thuộc ng khác như vậy? Làm mình có xe mà cảm giác như bị bó chân ấy, muốn tự đi khám phá mà có 2 đứa, chẳng lẽ lại cãi nhau. Cái Thúy thì gì cũng ng yêu rồi =.=, nản bà cố! Kiểu này là không có lòng tin vào ng yêu nên mới vậy mà, phụ thuộc thái quá. Chính ra như bọn mình lại thoải mái, tin tưởng nhau là chính, mỗi ng đều có một khoảng trời riêng. Tự do đấy, nhưng lúc nào cũng nghĩ là mình làm thế này liệu có đi quá niềm tin của ng yêu mình không, nên không có gì là đi quá giới hạn cả.
Rồi bạn Joseph nữa, không hiểu sao bạn ý sinh sau mình có 5 ngày, cái Thúy thì bảo bạn ý trông già mà mình cứ có cảm giác bạn ý trẻ con thế nào ấy :)) Chẳng bằng một góc ng yêu mình :> Cho dù lúc bọn mình xa nhau, mình nghĩ linh tinh, tưởng tượng ra đủ thứ này nọ nhưng lúc ở bên anh, những cái đó biến mất hết, chỉ còn lại cảm giác bình yên và tự tin vào chính mình, vào chính tình yêu của 2 đứa thôi. Mà anh có già hơn mình mấy đâu, hơn có 1 năm nửa tháng thôi mà!

Đấy, thế mới bảo là bọn mình yêu nhau là chuẩn nhất quả đất rồi, anh nhỉ? :-* Em yêu anh lắm, cơ mà thi thoảng anh lại tán tỉnh em tí nhé :"> cho em thấy sung sướng một tẹo, hehe :">

Phải lấy người như ai?

0 nhận xét

NHỮNG NGUYÊN TẮC ĐỂ LẤY ĐƯỢC CHỒNG TỐT.

1. Nguyên tắc chung: Ngu thì chết, bệnh tật không tự nhiên sinh ra.

Điều này có nghĩa là đàn ông không "tự dưng xấu". Nhiều bạn lấy làm ngạc nhiên rằng người chồng mình sao trước, và sau khi cưới lại khác đến vậy. Trước kia anh ta dịu dàng, galant, sạch sẽ, còn sau khi cưới anh ta cục cằn, vô học, bẩn thỉu, một sự biến đổi thần kỳ chăng?

Không, cái người đàn ông cục cằn, vô học, bẩn thỉu ấy không tự nhiên sinh ra. Anh ta vẫn ở đó, ở trong cái lớp vỏ dịu dàng sạch sẽ lãng mạn ấy, chỉ có điều bạn không nhận ra thôi. Vì thế, lấy chồng tốt hay chồng xấu không phải là sự may rủi, điều đó phụ thuộc vào chính bạn, và chỉ bạn mà thôi. Bạn chọn đúng, bạn sẽ được hàng tốt, bạn chọn sai, bạn vớ phải hàng dởm. Nếu bạn không biết cách làm "người tiêu dùng thông thái", thì chẳng có gì ngạc nhiên khi bạn bị ngộ độc, bị thương tích, bị ốm đau vì chính thứ hàng tự tay mình mang về.

Nếu bạn mua phải một con cá ươn, thì đó là do số phận, hay do bạn đoảng?

Vâng, xin hãy nhớ nguyên tắc đầu tiên: Bệnh tật không tự nhiên sinh ra, ngu thì (phải) chết.

2. Nguyên tắc 2: Yêu là chọn lựa.

Nguyên tắc này còn được gọi là nguyên tắc: Không tin vào sự lãng mạn nhảm nhí.

Yêu là cái gì? Các bạn nhà văn, nhà thơ từ xưa đến nay đã tô vẽ, thần thánh hóa, huyền bí hóa, ngu xuẩn hóa tình yêu một cách triệt để, nào là yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc blah blah... Tín đồ trung thành nhất của những cái tuyên ngôn hũ nút này tất nhiên là các bạn gái.

Các bạn quên mất hai điều quan trọng.

Thứ nhất, nhà văn nhà thơ là những kẻ thần kinh không bình thường, và nói chung là có cuộc sống không bình thường. Họ nhìn, đánh giá, cảm nhận cuộc sống theo một cách khác chúng ta, và thông thường là cực đoan. Họ không có cuộc sống bình thường chính là vì những suy nghĩ, cảm xúc có phần thái quá, lệch lạc đó. Vì thế trừ phi bạn cũng muốn sống như họ, còn không thì đừng có nghe họ.

Thứ hai, những kẻ hay tuyên truyền cho mấy thứ yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc đó là ai? LÀ ĐÀN ÔNG. Tại sao? Bởi vì những điều đó có lợi cho đàn ông.
Với bản năng truyền giống của mình, đàn ông cần có những người đàn bà ngốc nghếch, dâng hiến, mù quáng... để có thể dễ dàng thực hiện chức năng giống nòi (cái này là do bản năng, ko phải cố tình đâu). Những người phụ nữ thông minh, biết cân bằng cảm xúc và lý trí tất nhiên không có lợi cho việc reo rắc gen khắp nơi, vì thế cần ngu hóa họ, đánh vào cảm xúc của họ, làm lạc lối họ. Cách tốt nhất là mang một thứ vô hình, khó xác định là tình yêu ra để làm công cụ.

Những cô gái bị ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền một cách hoang tưởng về tình yêu này sẽ lao vào tình yêu (và đàn ông) như một con thiêu thân mù quáng. Không nghĩ, và không dám nghĩ, (sợ bị coi là "không biết yêu") đến việc tìm hiểu, đánh giá, nhận xét, cân nhắc về cái người mà nhiều khả năng mình sẽ lấy làm chồng, cái người có ảnh hưởng quyết định đến hạnh phúc cả đời mình. Yêu là không thể lý giải được, yêu là không tính toán, yêu là đi theo tiếng gọi trái tim v.v. Ok tốt thôi, đến lúc bị một thằng chồng vũ phu đánh đập, bị bà mẹ chồng nanh ác chửi bới... thì mang trái tim ra mà đền nhé.

Tóm lại: Yêu là quá trình phát triển cảm xúc, và đặc biệt là sự tìm hiểu, chọn lựa cần thiết đối với người bạn yêu. Lý trí cần cho tình yêu cũng như trái tim vậy. Kẻ nào nói với bạn tình yêu không cần lý trí, ấy là bởi vì kẻ đó chẳng có tí trí óc nào. Còn nếu bạn cũng muốn mình không có trí óc như vậy, thì hãy xem lại nguyên tắc số 1.

 
  • secret garden © 2012 | Designed by Rumah Dijual, in collaboration with Web Hosting , Blogger Templates and WP Themes