Chọn tiêu đề cho bài viết là “Vô đề” bởi không nghĩ ra cái tên nào khả dĩ. Mà hà tất phải có tiêu đề cho một bài “tản văn” viết vội vàng, lại lan man vô định như thế này?
1- Thời gian.
Em yêu anh từ bao giờ nhỉ?
Từ những ngày anh dạy em chơi điện tử? Hay từ những khi em sụt sịt thầm trong lớp kể tội thằng bạn thân của anh đầy bao trang vở học sinh? Hay là từ những đêm hai đứa mình chat chit cười đùa sặc sụa?...
Em cũng không biết nữa.
2- Buột miệng.
Tình yêu là một loại cảm xúc đặc biệt. Và vì là cảm xúc, nên nó cứ tự hình thành và lớn dần trong em từ khi nào chẳng hay, để đến một ngày em buột miệng nói với đứa bạn thân:
“Tao không cần có người yêu. Tao chỉ cần VB thôi.”
Ngay lúc nói xong, em đã giật mình chột dạ.
Và bây giờ thì em có cả 2: người yêu và anh!
3- Nhớ và nghĩ.
Em hay nghĩ lại những ngày tháng đã qua. Nhớ lại những kỷ niệm. Nghĩ lại từng nốt cảm xúc của chính em. Nghĩ về anh.
Để vơi bớt đi nỗi nhớ đang đầy tràn.
Để vơi bớt đi nỗi nhớ đang đầy tràn.
4- Nụ hôn đầu.
Cho đến tận lúc đó, em chưa từng có ý nghĩ là em sẽ thích anh. Nhưng không hiểu sao em cứ đinh ninh một điều rằng, nụ hôn đầu tiên của em, nhất định phải dành cho anh.
Cái hôn đầu tiên của 2 đứa… ngượng ngùng, nhưng ngọt, lạ. Giống như đang ăn kẹo thạch khoai môn và… chạm phải vỏ kẹo.
5- Ốc.
Em thích ăn ốc. Ốc luộc, ốc xào, ốc mút… Gần như lần nào đi chơi em cũng lôi bằng được anh đến hàng ốc, để rồi xuýt xoa hít hà mùi ốc nóng, dừa thơm. Để rồi hai đứa cùng cười trong nước mắt vì rằng… ốc cay quá!
6- Con.
Nhất định sau này, con gái mình sẽ tên là Phạm Vũ Nam Anh, và con trai sẽ tên là Phạm Vũ Nam Phong, anh ha?
7- HPVN
Em là người giới thiệu HPVN với anh. Nhưng chính anh mới là người được nhiều HPVNers quen biết và yêu quý hơn.
Anh đã từng rất sung sướng khi hai đứa thắng game “Perfect couple”, một game nhỏ của Tiệm Phù Thỉ Wỉ Wái dù giải thưởng chưa bao giờ được nhận. Đó là khi hai đứa chưa yêu nhau.
Và không biết vô tình hay hữu ý, cái cách mà mọi người hay gọi anh: BT
8- Nóng và lạnh.
Mùa đông tay em luôn lạnh. Cho dù em vừa đeo găng tay, hay đút tay trong túi áo. Những lúc đó, bàn tay của anh lúc nào cũng tìm đến tay em, ủ ấm cho nó bằng cả tình yêu thương và nhiệt lượng lên tới… 37,5độ của mình.
9- Khóc.
Em hay khóc. Khóc vì cả lý do rất đáng-để-khóc lẫn những lý do … chẳng ra sao cả. Và bài hát “Nụ cười trong mắt em” luôn phát huy được tác dụng của nó.
…
9.
Không phải 7. Bởi tình yêu này không kỳ ảo như phép màu. Nó rất thật. Thật đến mức khiến em đôi khi thấy như là đang mơ.
Không phải 10. Bởi 10 hoàn hảo quá, trọn vẹn quá. Em tự nhận tình yêu của bọn mình không được như vậy. Vẫn có những lúc giận hờn, những phút giây xao động…
Ngay cả bài viết này cũng không trọn vẹn. Cũng chẳng bao giờ nó được hoàn chỉnh cả, bởi tình yêu thì làm sao diễn tả hết được bằng lời?
Ngay cả bài viết này cũng không trọn vẹn. Cũng chẳng bao giờ nó được hoàn chỉnh cả, bởi tình yêu thì làm sao diễn tả hết được bằng lời?
…
Em mơ mình là cô dâu
E ấp trong tà váy cưới,
Đi bên anh cười tươi rạng rỡ
Trên con đường của riêng chúng ta.
E ấp trong tà váy cưới,
Đi bên anh cười tươi rạng rỡ
Trên con đường của riêng chúng ta.
__________________
Đôi khi thấy mình vẫn còn cảm xúc viết ra phết. Lâu lắm rồi không viết những thể loại lãng mạn như thế này. Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ, vừa nghĩ, vừa viết, vừa sửa thì được chừng đó. Mà thật ra có nghĩ gì đâu, chỉ đơn giản là sắp xếp lại cảm xúc 1 chút thôi.
Em còn muốn viết nhiều nữa. Viết về em ghét anh như thế nào. Viết về những kỷ niệm xưa cũ. Viết về những dự định cho mai sau. Nhưng thời gian sắp hết và... em buồn ngủ quá rồi [:">] nên chỉ dừng lại ở con số 9. Nếu cho em thêm thời gian, nhất định sẽ còn có những Tin nhắn, Phim, Tàu xe, Đám cưới, Nhà... Dự định ban đầu của em là con số 21 kia!