Tủi thân.
Gần như không còn tâm trí nào để học bài nữa.
Khóc suốt từ hôm qua đến giờ.

Mình sợ...
Thực sự thấy sợ khi nhìn thấy anh khóc. Anh khóc nghĩa là tình hình thực sự nghiêm trọng rồi. Nhìn anh khóc mà mình cảm tưởng như anh sắp nói ra lời chia tay đến nơi. Lúc đó đưa tay lên áp má anh mà đầu như có ai vừa đánh vào sau gáy, choáng váng, mắt thì như mờ đi, cảm giác như sắp gục đến nơi.
Cũng không hiểu sao lúc đấy mình lại không hề cảm thấy muốn khóc. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải động viên anh, không được để anh xuống tinh thần, không được để anh mất niềm tin vào mình, vào tình yêu của hai đứa. Phải cười nói như là đã có kế hoạch hết trong khi đầu hoàn toàn trống rỗng. Nhất định phải giữ được niềm tin.

...

Mãi đến khi LT đến, phân tích tình hình rồi khuyên 2 đứa, lúc đấy mới bắt đầu cảm giác trở lại. Muốn khóc mà cố kìm không để nước mắt chảy ra, thấy đau mà không dám nói, sợ anh vừa lên tinh thần được một tí lại thấy mình khóc thì hỏng. Lúc về chỉ biết ôm anh thật chặt rồi động viên anh, cũng là tự động viên bản thân mình...

PHẢI CỐ GẮNG! Hãy cứ vững chí bền gan, rồi chúng ta sẽ đến được tới đích, phải không anh? :)

0 nhận xét:

Post a Comment

 
  • secret garden © 2012 | Designed by Rumah Dijual, in collaboration with Web Hosting , Blogger Templates and WP Themes