Vừa tìm thấy cái này ở HPVN :x :-* 
Gửi nàng công chúa nhỏ của anh…
Đôi khi anh ngồi và nhìn lại con đường mình đã đi  qua, nhìn lại những hình ảnh mọi người lướt qua trong kí ức, và anh đôi  lúc anh nhận ra là mình thật cô độc. Anh đã lắng nghe tâm sự của rất  nhiều người, đã cùng họ giải quyết những tâm sự đó, nhưng lại chẳng có  ai mà anh có thể chia sẻ cả em ạ. Nực cười thật đấy, nhưng cũng đúng  thôi, ai cũng có việc riêng, cũng có nỗi đau của riêng mình và hạnh phúc  của riêng mình. Hãy để họ giải quyết chuyện của họ đã…Cũng như lúc này  đây, anh muốn tâm sự với một ai đó, nhưng chẳng thể tâm sự được, vì  chẳng có ai anh có thể tâm sự. Người duy nhất anh có thể tâm sự thì anh  chẳng thể nào tâm sự với người đó ngày hôm nay. Vì ngày hôm nay là ngày  Valentine và người đó là em, người con gái anh yêu.
Em có nhớ ngày anh và em gặp nhau lần đầu tiên là  ngày hôm nào không? Anh cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ nhớ là anh đã là người  bạn thân của em suốt nhiều năm qua, là “người ba yêu quý của con”. Em  biết là anh đã thích em từ giữa năm lớp 10…em cũng đã từ chối anh và anh  lại là một người bạn thân của em, một người ba luôn ở bên em những lúc  em cần. Hai đứa như hình với bóng, cùng đi chơi, cùng buôn chuyện, và  cùng nhau chat qua những mảnh giấy ở lớp học thêm Hóa ^^. Chẳng học hành  gì cả mà chỉ lo chat thôi. Tệ thế đấy, thế nhưng hai đứa vẫn học khá  môn Hóa, thế mới lạ chứ. Anh em mình cũng khá thông mình mà em nhỉ? Thực  ra là anh không có tốt đẹp như em nghĩ đâu. Anh muốn làm bạn thân em  rồi từ từ tiếp cận đấy. Gian xảo không? Nhưng mà thực tâm anh vẫn luôn  coi em là một cô con gái rượu, hay làm nũng ba và được ba yêu quý. Anh  vẫn đi giảng hòa cho em với thằng bạn thân. Chẳng biết sao anh lại làm  thế nữa? Nhưng khi nhìn thấy em cười, anh chỉ biết đó là lúc anh thấy  thật hạnh phúc…
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã hết  những năm cấp 3 đầy những kỉ niệm vui buồn, và anh xa em đi học đại học.  Ngày chia tay anh đã lai em đi lung tung khắp nơi, mồ hôi đầm đìa nhưng  anh không thấy mệt, vẫn đạp xe như gió, lai em đi giữa ngày trưa hè  nóng bức. Gió thổi ù ù bên tai, vẫn thấy em cười pha chút hoảng sợ khi  anh phóng nhanh qua cái ổ gà. Anh thấy lúc đó mình vừa vui vừa đau. Vui  vì em đang cười thật vui vẻ, nhưng buồn…vì sau ngày hôm ấy, sẽ chẳng còn  mấy khi gặp lại em nữa rồi… Anh và em đã chia tay nhau như 2 người bạn  như vậy đấy. Và anh lên Hà Nội học, lao đầu vào công việc và học hành để  quên đi nỗi nhớ thường trực. Và đến một ngày thật lạ…
Nếu có một ngày nào đó người ta không chửi bới  việc đoán bệnh nhầm của bệnh viện thì đó là ngày mà anh biết mình bị  đoán bệnh nhầm. Cũng nhờ đoán bệnh nhầm mà anh mới biết được tình yêu  của em gửi gắm trong bài thơ em viết, nhờ nó mà anh biết em yêu anh  nhiều đến thế nào. Và lời tỏ tình đã được viết ra trong một buổi tối hai  đứa ngồi chat với nhau. Ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời anh vì  anh đã tìm được một nửa của mình, đó chính là em, người con gái anh yêu.  Những tình cảm tưởng như đã tàn lụi chợt bừng lên khao khát, và anh  biết, anh yêu em rất nhiều…
Và chúng mình đã yêu nhau như thế em nhỉ? Những  ước mơ về một tương lai hạnh phúc. Khi anh cùng em ngồi trong một túp  lều cắm trại bên cạnh bờ biền ngắm trăng lên và anh cầu hôn em…”Anh sẽ  lấy ở trên trời một vì sao thật sáng cho em, để đeo lên ngón tay của em  và ngôi sao đó sẽ gắn kết chúng ta mãi mãi”…Rồi những ước mơ về một mái  ấm nhỏ trên thảo nguyên, khi em ngồi đan áo và anh thì ngồi chơi cùng  hai đứa con nhỏ của chúng mình…Tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng nhưng  vẫn mãnh liệt. 
Anh cảm nhận được hơi ấm của tình yêu len lỏi qua  môi anh khi anh trao em nụ hôn đầu. Anh cảm nhận được sự bình yên khi  ôm em trong vòng tay, ôm thật chặt để em biết anh yêu em đến thế nào.  Anh cảm thấy mình lớn hơn rất nhiều khi biết lo cho tương lai sau này  của hai đứa. Em đã cho anh rất nhiều thứ, nhưng quý trọng hơn cả, ấm áp  hơn cả và đẹp đẽ hơn cả là tình yêu của em dành cho anh. 
Anh giờ lại hơi tiếc thời cấp 3 khi xưa. Nếu khi  xưa chúng mình có nhiều thời gian bên nhau đến thế thì hai đứa lại chẳng  yêu nhau…Đến giờ khi tình yêu bừng lên trong con tim hai đứa, để anh và  em cùng nhung nhớ về nhau hàng đêm thì lại chẳng thể ở bên nhau thường  xuyên. Nhưng anh cũng không tiếc nhiều lắm đâu em ạ. Vì nếu chẳng xa em,  anh sẽ chẳng bao giờ biết em yêu anh đến thế. Nếu chẳng xa em, anh cũng  không biết là mình có tỏ tình nổi không nữa. Nếu chẳng xa em, có lẽ  những phút gặp nhau sẽ chẳng nồng cháy yêu thương thì sao? Nếu như chẳng  xa em, có lẽ anh cũng chẳng tập chơi ghita để cho quên đi nỗi nhớ, và  giờ thì để chơi những bản tình ca từ tận trái tim cho em nghe… Nhờ đi xa  mà anh cũng đã trưởng thành hơn em ạ. Và anh cũng chín chắn hơn khi nói  lời yêu em. Không phải là tình cảm bồng bột thoáng qua, đó là niềm khao  khát đã bao lâu nay dồn nén, là những lúc thử thách bằng cả thời gian  không gian…Và khi anh nói anh yêu em…tim anh đã tự khắc lên chính nó một  bóng hình chẳng bao giờ nhạt phai và thay đổi, đó là hình ảnh một cô  gái luôn nhỏ bé so với anh, luôn trẻ con hơn anh, và luôn yêu anh nhiều  cũng như anh yêu cô ấy em ạ. 
11 bông hồng anh tặng em…
“1 giây anh yêu em, 1 phút anh yêu em, 1 giờ anh  yêu em, 1 ngày anh yêu em, 1 tháng anh yêu em, 1 năm anh yêu em, 1 đời  yêu em và anh chỉ yêu 1 mình em mà thôi”… Anh luôn tự hào rằng mình là  một người quý trọng sự thủy chung. Sau này, dù có đi xa hơn chăng nữa,  thì anh cũng sẽ quay về với em, để lại được ôm em vào lòng, để được hôn  em một nụ hôn thật đắm đuối. Anh hứa với em đấy, em hãy vững vàng lên  nhé. Anh yêu em rất nhiều…
“Em là một cô gái sáng nắng chiều mưa, giữa trưa  có bão”, “Em có nhiều tật xấu lắm”, “Em không tốt như anh nghĩ đâu”… Con  người ta có ai hoàn mĩ đâu em nhỉ? Em cũng phải có điểm chưa tốt thì  anh mới là một nửa của em được chứ. Điều làm em đẹp hơn cả, tốt hơn cả  những người con gái khác là em yêu anh rất nhiều và bọn mình luôn cùng  cố gắng vun đắp cho tình yêu đó, phải không em? Với anh, em luôn là một  người con gái tuyệt vời nhất. Ai dám bảo anh mù quáng trong tình yêu? Vì  điều đó đúng mà chứ có phải sai đâu ha. Anh yêu em…
Valentine này anh chẳng ở bên em. Anh biết em  buồn và anh cũng buồn lắm lắm. Nhưng em ơi, hãy tin anh em nhé. Anh luôn  yêu em bằng cả trái tim này. Với anh, ngày nào cũng là ngày valentine  cả. Với anh, ngày nào em cũng tặng anh một món quà thật ý nghĩa…và anh  cũng luôn tặng em tình yêu cháy bỏng của mình. Và em này, anh nhớ em  lắm…Anh yêu em, công chủa nhỏ của anh ạ… Lúc anh bắt đầu viết bức thư  này lòng anh đang dậy sóng, và khi bức thư này kết thúc, một lần nữa em  lại làm lòng anh phẳng lặng trở lại...yên bình...
Anh yêu em mãi mãi, dù thế nào đi chăng nữa…Hãy là vợ của anh nhé…
Người bạn, người ba, người yêu của em
Băng Tâm